Sau đêm đó, Cảnh Ngôn vội liên hệ với luật
sư, nhanh chóng hoàn thành tất cả thủ tục.
Bây giờ, về mặt pháp luật, Hứa Kính Ưu chính
thức trở thành con của anh.
Thật ra, Cảnh Ngôn đã định bụng làm từ lâu
vì anh không biết Phương Chấn Vũ ở Thế giới thực có thu dưỡng Hứa Kính Ưu hay
không nữa.
Anh chỉ biết thân thể này không còn gì cả rồi,
chí ít còn có thể lưu lại một thứ để hắn không đến nỗi trôi dạt khắp nơi.
Khi anh nói xong rồi, thiếu niên không biểu
lộ gì cả, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
"Quỷ con, sau này phải gọi là ba ba rồi."
Ngay cả cố ý trêu đùa mà hắn cũng không phản
ứng, cậu trai nhìn anh bằng cặp mắt xinh đẹp, bên trong mang theo một chút mong
muốn bé bỏng.
"... Ông sẽ vẫn ở lại bên con
sao?"
Cảnh Ngôn mỉm cười vò rối mái tóc của hắn.
"Ngốc ạ, đương nhiên rồi."
Sau đó, thiếu niên nở nụ cười.
Khi nhìn thấy nụ cười đó, trong lòng Cảnh
Ngôn cũng vui mừng vì đã làm đúng một việc.
Nhưng đồng thời, anh cũng không ý thức được
chuyện này rốt cuộc sinh ra bao nhiêu ảnh hưởng --
Cho dù là Hứa Kính Ưu, hay là với anh...
=========
Sau khi gọi điện đến, cha của Phương Chấn Vũ
cũng không đề cập đến chuyện lần này, Cảnh Ngôn lại nhân cơ hội nói việc anh đã
nhận nuôi Hứa Kính Ưu.
"Việc của mày thì mày tự quyết định
đi."
Ông trả lời bình thản đến nỗi Cảnh Ngôn nghĩ
có phải mình đã đánh giá quá thấp người cha chưa từng gặp mặt này không.
Phong ba qua đi, mọi chuyện dần bình thường
trở lại, Cảnh Ngôn phát hiện lượng công việc của mình tự nhiên đột biến, hơn nữa,
còn là từ một vài chuyện râu ria bên ngoài dần chuyển sang những việc tiếp cận
đến quỹ đạo hoạt động của công ty.
Bọn họ không sợ tên phế vật Phương Chấn Vũ
này làm loạn hết lên sao?
Căn cứ theo biểu hiện ở Thế giới trước, anh
không phải là không có tài năng.
Chẳng qua không cần làm gì, đóng vai bình
bông cũng không sai, nhưng trong lòng Cảnh Ngôn cũng muốn làm nên một phen sự
nghiệp.
Anh chưa bao giờ thiếu năng lực cả, có thể
thông qua quá trình bóc lột tàn khốc của Hứa Kính Ưu trước đối với anh là thấy
được, dù sao ông Boss kia cũng chưa bao giờ giữ kẻ vô năng lại bên mình.
Mà Hứa Kính Ưu bây giờ cũng bắt đầu lộ ra tâm
trạng bình thường trước mặt anh, cười với anh (dù là rất ít khi thấy được), còn
kể cho anh nghe vài chuyện ở trường nữa.
Gần đây, xung quanh trường rất hay xảy ra việc
học sinh bị trấn lột, có một vài trường hợp cá biệt còn bị đánh đập bạo lực.
Vừa nghe thiếu niên kể chuyện ở trường, anh
vừa bất an nhìn hắn.
Hứa Kính Ưu thấy ánh mắt lo lắng ấy thì đôi
mắt hạnh nhân cong hình trăng liềm.
"Yên tâm, con không sao đâu."
Cũng đúng, mỗi ngày ở trường gặp nhiều người
như thế, xác suất gặp phải chuyện này chắc rất thấp đi?
Cảnh Ngôn gật đầu, và một miếng cơm.
Sự thật chứng minh, lý luận xác suất không
thể tin tưởng được.
Khi thấy trên gương mặt trắng như gốm kia xuất
hiện vết ứ thanh, Cảnh Ngôn thực sự nghĩ đến việc đem bọn tiểu quỷ kia buộc lên
rồi dùng roi da cẩn thận dạy dỗ!
Nhưng cuối cùng anh không làm vậy. Dùng thực
lực của công ty Lâm Vũ có thể nhẹ nhàng bắt được hết bọn chúng, đồng thời cho bọn
chúng một hồi ức vĩnh viễn không quên, nhưng anh nghĩ đó không phải cách tốt nhất.
Anh đưa hắn tới một trường quyền anh nổi tiếng
nhất thành phố.
Thực ra sau này Hứa Kính Ưu cũng không chỉ học
có thế, còn có võ thuật, Taekwondo, nhu đạo.
Trên cơ bản, những kỹ xảo đối kháng kịch liệt
có thể học, hắn đều học rồi, không biết là do hứng thú hay là nguyên nhân nào
khác.
Ngộ tính của hắn rất tốt, thầy giáo vẫn khen
không dứt miệng.
Vài năm sau, trên cơ bản hắn đã trở thành một
binh khí hình người di động, mà suốt từ hồi đó, việc học hành trên lớp của hắn
vẫn tốt đến mức người khác phải ghen tị.
Cảnh Ngôn luôn cho rằng ở Thế giới này, Hứa
Kính Ưu cần được bảo hộ, là phận kẻ yếu. Nhưng anh không biết rằng, những kẻ
lưu manh mạt hạng ngày đó bắt nạt Hứa Kính Ưu, bắt hắn nộp tiền, đã bị giáo dục
đến phải vào bệnh viện, còn hắn chỉ bị vài vết bầm trên mặt và người thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét