Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Quan hệ phụ tử - Chương 15


Sáng hôm sau, Cảnh Ngôn ra siêu thị mua một đống thuốc bổ và đồ dùng trẻ em.
Tới bệnh viện, dùng danh nghĩa đồng nghiệp giao cho y tá nhờ đưa lên, bản thân anh thì đứng dưới lầu chờ.
Khi rút ra không biết đến điếu thứ mấy, anh mới đi tới, lẳng lặng đứng ngoài phòng bệnh.
Bên trong là gian phòng bệnh rộng, không chỉ có một bệnh nhân, có lẽ tới giờ nghỉ trưa rồi nên rất an tĩnh, chỉ thi thoảng nghe được tiếng phụ nữ trò chuyện.

Ngữ khí mềm nhẹ, dường như đang dỗ con.
Cảnh Ngôn đến gần hơn, muốn nghe xem bên trong nói gì.
Anh thất vọng phát hiện ra tiếng ru kia dần nhỏ lại.
Sau cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào nữa...
-----------
Cảnh Ngôn đi suốt đêm, về nhà thì đã là 2 giờ sáng.
Thấy trong phòng còn sáng đèn, lòng bỗng thấy ấm áp lạ.
Về đến nhà, Hứa Kính Ưu quả nhiên còn chưa ngủ, thấy anh trở về liên buông cuốn sách trên tay.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Sao về muộn thế?"
Hai người gần như đồng thanh nói, Cảnh Ngôn sửng sốt một chút rồi lại cười.
"Xong việc rồi mới về được chứ."
Thấy cuốn sách hắn cầm trên tay, là Vật lý cấp ba.
"Khuya vậy còn đang ôn bài ư?"
Hứa Kính Ưu gật đầu, "Mai kiểm tra 15 phút."
Cảnh Ngôn a một tiếng, nghĩ có chút kỳ lạ.
Đứa nhỏ này không phải trước nay nước đến chân mới nhảy sao, bình thường làm việc nghỉ ngơi vẫn bình thường mà.
"Đọc xong rồi đi ngủ đi, không ngủ đủ sẽ ảnh hưởng đến bài kiểm tra đấy."
Lấy y phục tắm rửa, Cảnh Ngôn đến phòng vệ sinh tắm nước nóng.
Giũ đi một thân mệt nhọc, anh trở lại phòng khách, không ngờ thấy Hứa Kính Ưu còn đang ngồi trên sô pha.
Trước mặt là một chén sữa nóng hổi và một miếng bánh ga tô nhỏ trên bàn nước.
"Bánh gato con mới mua hôm nay, thấy cũng không tệ. Mới từ ngoài về, ăn một chút rồi hẵng ngủ."
Nhận sữa từ tay hắn, độ ấm truyền từ đầu ngón tay lập tức sưởi ấm cơ thể.
Hắn vẫn cố gắng chờ anh về sao?
Thì ra ngoài cha mẹ, còn có người chịu chờ cửa anh...
Chầm chậm uống sữa nóng, lại ăn một miếng gato.
Bánh gato ngọt mà không ngấy, là vị Cảnh Ngôn vẫn thích.
Uống sữa cạn không còn một giọt, gato cũng ăn sạch sẽ.
Thiếu niên chăm chú nhìn anh hỏi, "Ngon không?"
"Ngon lắm."
Anh mỉm cười, "Thật sự ngon lắm lắm."
Hứa Kính Ưu sửng sốt một chút, cúi đầu, trên cổ trắng nõn hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt.
... Là xấu hổ sao?
Trong nháy mắt, Cảnh Ngôn đột nhiên nghĩ Hứa Kính Ưu như vậy cũng không sai.
---------------
Sinh hoạt hàng ngày của Cảnh Ngôn rất nhanh khôi phục bình thường, không thể nói chuyện đó không có quan hệ gì đến thần kinh cứng cỏi của anh cùng thái độ có thể gọi là dịu dàng của Hứa Kính Ưu trong khoảng thời gian này.
Có thể đem Boss và từ 'dịu dàng' gắn kết với nhau, Cảnh Ngôn thấy mình cũng giỏi ra phết.
Xem ra cái thằng cha thế thân này cũng rất thành công.
Tình thương của cha trong lòng Cảnh Ngôn bột phát, thề rằng phải đào tạo Hứa Kính Ưu thành một nam nhân tốt của thời đại mới!
Xem xong phần công văn cuối cùng, ngó đồng hồ thì đã năm giờ chiều.
Duỗi thân, có lẽ vì lâu không rèn luyện, bình thường cứ ngồi một ngày là đau nhức toàn thân.
Có lẽ vì cũng không còn trẻ đi...
Tính ra, thân thể này cũng hơn ba mươi rồi, là thời gian cần phải bổ dưỡng, nếu nhất thời không cẩn thận thành bụng bia thì xấu chết.
Tuy rằng cũng nhờ trước đây Phương Chấn Vũ có thói quen rèn luyện, làm cho cơ bắp ưu mỹ, bụng cũng rắn chắc, cho dù Trương Cảnh Ngôn trường kỳ lười biếng, bụng sáu múi vẫn còn khá rõ ràng.
Mặc dù không có gương mặt hàng đầu như Hứa Kính Ưu, nhưng Cảnh Ngôn vẫn thỏa mãn với cái thân thể tiện nghi này.
Trên đường về nhà, anh gặp rất nhiều thiếu niên mặc đồng phục, hình như là lúc tan trường.
Đang muốn xem có nên đến siêu thị mua mấy thứ không, Cảnh Ngôn bỗng bị hình ảnh ở ven đường trước mắt thu hút ánh mắt.
Đó là hai thiếu nam thiếu nữ, nữ sinh có mái tóc dài thẳng đen bóng, chăm chú theo sát phía sau nam sinh, hình như muốn nói điều gì.
Không thấy rõ mặt, nhưng anh biết một trong hai người đó là ai.
"Tiểu Ưu!"
Hạ kính xe xuống hô một tiếng, thiếu niên theo âm thanh quay đầu nhìn, thấy mặt anh liền mỉm cười, nhưng lập tức hàng lông mày lại nhíu lại.
Nữ hài đó cũng xoay người lại, lúc này Cảnh Ngôn mới nhìn thấy dáng dấp cô bé.
Là một nữ sinh rất đẹp, đôi mắt tròn to, làn da tuyết trắng non mịn, cánh mũi xinh xắn và đôi môi thắm đỏ.
Anh nhớ rõ gương mặt này, dù sao thì, muốn quên hình ảnh một người đã nhìn suốt ba năm thật không dễ, nhất là đó còn là nữ sinh mà anh đã thích ba năm trời.
Viên Bội Bội, là hoa hậu giảng đường thời cấp ba của anh.
Người ái mộ theo đuổi vô số, anh cũng là một trong số đó.
Có một thời anh ngồi sau lưng cô, khi đi học được trông thấy mái tóc mềm mại trơn bóng của người trong lòng làm tâm thần anh lên mây hết thảy, thành tích liền tụt xuống mười bậc.
Chẳng có cách nào, đi học mà chỉ chăm chăm ngắm mỹ nhân thì còn tâm tình nghe giảng sao?
Tình nhân trong mộng suốt ba năm của anh mà...
Khi chọn đại học, anh đề nguyện vọng cùng trường với cô, tiếc là không vào được, còn rất thương tâm phiền muộn một trận, ai thán cho mối tình đầu của mình.
Sau này anh nghe nói cô chọn trường giống Hứa Kính Ưu, mới hiểu ra chân lý: mỹ nữ thích mỹ nam là mãi mãi bất biến.
"Không giới thiệu chút sao?"
Hứa Kính Ưu xị mặt, "Đây là bạn học của con, Viên Bội Bội."
"Cháu chào bác."
Cô ngọt ngào gọi một tiếng, hình dạng dễ thương mà không mất lễ phép.
Nghe tiếng 'bác' đó, Cảnh Ngôn nhất thời có loại cảm giác mất mác như năm tháng thúc giục người già đi.
Tình nhân trong mộng ngày nào giờ lại gọi mình là 'bác', lòng Cảnh Ngôn rất chán chường thất vọng.
Hơn nữa có thể nhận thấy cô rất quan tâm Hứa Kính Ưu, vẫn lén nhìn phản ứng của hắn.
"Hai đứa lên xe đi, định đi đâu?"
Hứa Kính Ưu không chút nghĩ ngợi liền ngồi ngay bên cạnh anh, Viên Bội Bội chỉ có thể ngồi phía sau.
"Về nhà."
Câu trả lời vô cùng ngắn gọn xúc tích, nhưng Cảnh Ngôn rõ ràng có thể thấy qua gương chiếu hậu, sắc mặt Viên đại mỹ nữ có chút thay đổi.
"Thế nhưng.... Thầy bảo chúng ta lập thành nhóm học..."
Tiểu mỹ nữ có chút tủi thân đỏ mắt, nhưng dường như ở Thế giới nào thì Hứa Kính Ưu đều thiếu tính thương hoa tiếc ngọc.
Tâm tình Cảnh Ngôn tốt hơn chút.
"Thành tích của cậu không phải rất tốt sao? Hình như chẳng còn gì cần tôi chỉ cả."
Khẩu khí của Hứa Kính Ưu lãnh đạm, hoàn toàn không nhìn vẻ đẹp của viên mỹ nhân.
Để tránh cho cô phải xấu hổ, Cảnh Ngôn cười cười nói sang chuyện khác, "Hai đứa chắc đói bụng rồi? Đúng lúc lắm, chú mang hai đứa đi ăn đi."
Nghe xong, cặp mắt Viên Bội Bội sáng lên, chờ mong liếc mắt nhìn Hứa Kính Ưu.
"... Vậy có ngại không ạ?"
Cô ngượng ngùng cúi đầu, nhưng thần sắc rõ ràng bằng lòng.
"Ha ha, chú không đến nỗi không mời nổi bữa cơm đâu. Thích ăn gì cứ nói thẳng, không cần khách khí."
Cô ngọt ngào cười, làm Cảnh Ngôn nhất thời ngơ ngẩn.
Nhớ năm đó, anh mong có thể nhìn thấy người ấy nở nụ cười với mình mà không được...
Hứa Kính Ưu ngồi bên sắc mặt bất thiện liếc anh một cái, sau lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bộ dạng hình như đang tức giận.
Ăn cơm xong rồi, sắc mặt Hứa Kính Ưu cũng không đẹp lên, chỉ khi Cảnh Ngôn gắp thức ăn cho mình mới cười một chút, sau lại thấy anh cũng gắp cho Viên Bội Bội, mặt đen đến có thể nhỏ mực.
Khi Viên Bội Bội lễ phép chào tạm biệt hai người rồi, sắc mặt hắn mới tươi sáng hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét