"Đúng là lạc mẹ nó hậu!"
Đây là câu chửi thứ n mà ta cắn răng phát về phía mặt trời
đã lặn hơn nửa.
Ta cứ tưởng rằng lần xuất hành này sẽ có quy mô
"nghèo nàn" chẳng khác gì bà thím "Hoàn X Cách Cách": phía
trước có con ngựa cao to, ta cưỡi. Phía sau có tinh binh nhanh bước, tùy tùng của
ta. Trong chiếc kiệu êm ái ở giữa là mỹ nhân y phục xa hoa, thị tẩm của ta...
Thế mà...
Tên súc sinh họ Huyền chết tiệt! Ta thề chẳng đội trời
chung với thằng nhãi nhà ngươi! Vốn dĩ ước mơ của ta cũng không phải là không
thể trở thành sự thật. Ấy vậy mà khi ta đang chuẩn bị hưởng thụ một cuộc hành
trình vui vẻ thì! Tên Huyền súc sinh lại đi thỉnh cầu với Hoàng Thượng rằng: vì
đường xá lần này hiểm trở đáng sợ, cho nên tốt nhất là không nên gióng trống
khua chiêng để tránh kẻ địch nhìn thấu ý đồ của chúng ta mà bày ra mai phục!
Vì thế mà chúng ta phải lên đường với trang bị gọn nhẹ,
không được mang theo nữ quyến, chuyên môn phải đi đường nhỏ, không chuẩn bị kiệu
êm... Đợi tới khi nào đến được Hoàng thành của Xuất Vân mới phái người tiếp ứng,
đổi thành phô trương...
Thành ra ngay cả chợ mà ta cũng chưa cả kịp xem kỹ một lần,
liền bị bắt đi đến cánh rừng mà phân chim rơi đầy đắt
Thế nhưng... Hết thảy những điều đó còn chưa phải điều
đáng hận nhất!
Đáng hận nhất chính là...
Trước tiên ta cứ nói một chút về những người đi cùng đi.
Tổng cộng lại cũng chỉ có sáu người, năm thằng đàn ông cộng thêm một tên dở ông
dở thằng.
Năm thằng đàn ông thì có thể hiểu được, vì họ là thị vệ,
nghe đâu võ công cao cường, có thể hiện thân thủ trong lúc nguy nan, bảo vệ sự
an toàn của cống lễ và của mọi người.
Thế nhưng còn tên dở ông dở thằng kia là chuyện gì chứ?
Vậy thì phải hỏi tên súc sinh họ Huyền kia!
Rõ ràng chính hắn đề nghị không mang theo nữ quyến! Bảo
là lo lắng đường xá xa xôi khổ cực, nữ nhân không chịu nổi, sẽ liên lụy đến lộ
trình gì gì đó! Thế mà cuối cùng, chính hắn lại mang theo cái tên tiểu quan mà ôm
ấp trong yến hội ngày đó! Được! Được! Coi như mi giỏi! Thì ra đối với ngươi,
không mang theo nữ nhân chẳng có tí ảnh hưởng gì cả! Ngươi thích cái kiểu đấy
mà! Nhìn cái bộ dạng đê tiện của ngươi kìa!
Thế nhưng mấy điều đó vẫn không phải là điều làm ta tức
giận nhất!
Điều làm ta tức muốn điên chính là: Vì sao?! Vì sao chỉ mỗi
mình ta cưỡi một con ngựa mẹ già xấu nhất lại còn thấp nhất! Được rồi, ta thừa
nhận! Tại ta chẳng biết cưỡi ngựa nên mới tìm cho ta cái loại "Trang bị
dùng thử cho người mới học" hiền lành nhất! Nhưng mà, các ngươi có lo lắng
đến tâm trạng của ta, thì cũng phải cho một con ngựa vàng bình thường để cưỡi
chứ!
Đầu tiên là Bạch Tiêu! Mặc một bộ đồ trắng, cưỡi một con
ngựa trắng! Con đại bạch mã đó mới gọi là đẹp mắt đi! Tuyết trắng tuyết trắng!
Tức đến độ ta cũng không hình dung ra nổi nữa! Dù sao thì cũng chính là rất đẹp,
thật sự phải nói là... "."Đạp tiến phong tuyết mịch vô tung, dĩ nhiên
dung nhập thiên địa trung"[1]
-- Mạc Tử Úy, "Bài thơ cảm thán khi nhìn Đại Oa mặc bạch y cưỡi đại bạch
mã".
Lại nhìn cái tên Huyền súc sinh kìa! Cưỡi một con ngựa
cao to màu đỏ thẫm còn lớn hơn cả con đại bạch mã của Đại Oa nữa! Mặc trên người bộ đồ trong
ba tầng ngoài ba tầng màu nâu ánh kim cùng màu với áo cổ đứng, phía sau còn kéo theo một cái áo choàng to đùng! Lúc bảo phải
che giấu tung tích, chính gã là kẻ to mồm nhất! Ấy vậy mà trong đoàn người, bản
thân gã lại mặc nổi trội nhất! Ngay cả người mù đều có thể biết hắn là quan lớn!
Kiểu trang phục như vậy, còn chẳng phải là đang nói cho người ta là, "Này!
Các ngươi đều nhìn thấy không? Ta chính là tướng quân mặc thường phục
đây!" Bản thân ngươi thì mặc cái loại thường phục mà bọn phần tử phạm pháp
liếc mắt là nhận ra, thì dựa vào cái mịa gì mà bắt bọn ta gian khổ giản dị giấu
giếm thân phận a!
Còn chưa hết đâu~ Nhìn cái kiểu ăn mặc của hắn
kìa! Thấy sắp đến hè rồi cũng không sợ bị cảm nắng! Cho dù vẫn bảo là
"Xuân che thu lạnh"[2]
cũng không phải là che kiểu đó a!
Điều không cách nào khoan thứ chính là, hắn
còn ôm tên tiểu quan kia trong lòng, nhìn cái bộ dạng dâm đãng của tên kia là
biết theo ngựa xóc nảy, hai kẻ đó đang làm chuyện lén lút buồn nôn gì rồi!
Mẹ khiếp! Tên "ái" kia còn dám dùng
ánh mắt xem thường con ngựa mà ông cưỡi! Mày là phần tử biến chất của xã hội! Mọt
gạo trong cám bã! Trừ việc lãng phí lương thực ra thì mày đến cái rắm cũng đánh
chả được! Ít ra thì ông đây còn có ngựa để cưỡi, mày bị người ta cưỡi thì có tư
cách gì mà kỳ thị ông!
Thế nhưng ngoại trừ trong lòng chửi bới vài
câu, ta lại chẳng nói ra được một lời. Có thể không bị người ta xem thường sao?
Đến cả ngựa của thị vệ cũng oai phong hơn của ta nữa!
Cứ chờ đến lúc ông đây biết cưỡi ngựa đi! Ông
mà không cưỡi con tốt nhất thiên hạ thì sẽ chẳng mang họ Mạc nữa!
Trong phiền muộn, ta nhìn thời gian trôi
qua...
Vì ta không biết cỡi ngựa nên đội ngũ đi rất
chậm... Rất là chậm...
Bởi lẽ đó, khi trời chiều ngả về Tây... Đi suốt
một ngày mà còn chưa ra được một cánh rừng khỉ gió với chu vi chưa đến 30 dặm...
Vì vậy mà ta bắt đầu chửi ra tiếng...
Hừ, cái chỗ khốn khiếp lạc hậu này! Nếu là ở
Thế giới của ông thì dù không đi đường cao tốc, vòng đường xa vừa lái xe vừa
chơi thì mất hai ngày cũng đến được rồi... Nào có giống như cái thời đại hoang
vu này, cưỡi ngựa mà còn phải mất đến hai tháng trời...
Chẳng qua là, cứ theo cái tốc độ này thì sợ
dù nửa năm sau cũng chưa chắc tới được...
"Đại... Tứ Hoàng Tử! Phiền ngươi lại đây
chút." Ta lên tiếng gọi Đại Oa. Ta cách Bạch Tiêu và Huyền súc sinh vẫn
luôn tầm 20m, vì ngựa của ta đi chậm...
Nhìn Đại Oa tiêu sái quay đầu ngựa thong thả
tới chỗ ta.
"Sao vậy? Lại mệt rồi à? Có muốn nghỉ
ngơi chút không?" Đại Oa ân cần hỏi.
Mẹ nó! Nhiều khán giả như vậy đâu! Ai cho
ngươi thêm cái từ "lại" đó vào?! Ông đây còn chưa có tiết lộ bí mật
cá nhân này cho khắp nhân dân quần chúng biết đâu!
Vì lần đầu cưỡi ngựa quá lâu, bên phần đùi
trong của ta bị cọ đến sưng lên không chịu nổi. Đây cũng là một trong những
nguyên nhân mà càng đi lại càng chậm.
Nghĩ ta là một gã đàn ông, ở thời đại kia
cũng đều là mỗi ngày kiên trì tập thể hình lấy thân thể tốt thể trạng tốt, dáng
vẻ tốt làm nhiệm vụ cách mạng của mình! Nhưng so ra vẫn kém độ da dày thịt béo
của cổ nhân a! Tên súc sinh họ Huyền đó khôi ngô vạm vỡ không chấp! Ta thật muốn
xé cái quần của Đại Oa trắng nõn béo mập ra nhìn một chút! Làm thế nào mà hắn
chẳng có bị tí gì vậy?! Chẳng lẽ thần tiên tự có thần lực? Thần tiên thật tốt.
"Đại Oa..." Ta thấy hắn tới gần liền
nói với hắn.
"Đại Oa cái gì?" Xem ra tiểu tử này
còn chưa quen biệt hiệu của mình rồi. Phải nói nói cho hắn biết để hắn còn nhớ
kỹ.
"À, đây là một loại xưng hô mà chúng ta
dùng để gọi các vị thần ở cái thế giới kia đấy. Sau này ngươi chính là Đại Oa,
ngươi còn bảo có con cọp giấy[3]
chính là Nhị Oa, sau đó Phượng Hoàng chính là Tam Oa, cứ thế mà tính..."
Cũng không coi như là ta bịa chuyện nha. Anh em Hồ lô vốn chính là thần tiên
mà.
Đại Oa cũng chẳng truy vấn cái gì, thế nhưng tựa hồ đối với
kiểu xưng hô này điều không phải rất hài lòng, hài lòng mới là lạ ấy chứ. Ha
ha.
"Ngươi thích gọi là gì thì tùy, chỉ là muốn sửa lại
một chút. Diệu Thí không phải là Phượng Hoàng. Nói đúng ra thì, là Phượng mà
không phải Hoàng." Đại Oa còn muốn chơi chữ với ta nữa chứ.
"Không phải đều giống nhau sao?"
"Đương nhiên không giống rồi. Phượng làm giống đực...
Còn Hoàng là giống cái."
Sét đánh ngang tai!
Dưới sự giải thích vô tình của Đại Oa mà giấc mộng cỏn
con duy nhất của ta đã trở về với cát bụi
rồi... Ta vốn tưởng rằng nói như thế nào thì Chu Tước trong tứ thánh thú cũng
là mỹ nữ mà... Vì sao! Vì sao lại muốn dằn vặt ta như vậy! Bốn tên quái vật chết
bầm! Còn chẳng bằng tứ thánh thú bịa ra kia đâu!
Cổ nhân đáng ghét nhất, rõ ràng đều là sinh vật tưởng tượng,
lại còn cứ phải phân ra, làm cho nhân vật bịa đặt mà cũng có giới tính nữa chứ!
Người ta ở hiện đại, rõ ràng cho Phượng là nữ mà! Hóa ra "Long phượng"
chính là chỉ "nam nam" à? Phiền muộn a! Địa phương quỷ quái này! Làm
ta nảy sinh mong ước!
"Chẳng lẽ nói... trong bảy người chẳng có lấy một nữ?"
Ta run rẩy một tia yếu đuối hỏi...
"Đúng vậy."
Đại Oa trả lời như đinh đóng cột! Cũng cuối cùng nhẫn tâm
để cho cái tia yếu đuổi đó vĩnh viễn ở lại trong sóng đào thất vọng...
Không để ý ta vì sao đột nhiên lâm vào vực sâu hoảng hốt,
Đại Oa thần kinh chậm chạp vẫn tiếp tục hỏi, "Ngươi gọi ta tới rốt cuộc để
làm gì?"
À, ta mới nhớ tới... "Ta bảo này, Đại Oa ngoan...
Ngươi chẳng phải là Bạch Long sao?"
Đại Oa: "Ừ."
Ta: "Vậy ngươi có thể biến thành Bạch Long mã cho ta
cưỡi chút không..."
...
10 phút sau, ta mới rã đông khỏi ánh mắt lạnh lẽo như
băng đao đâm xương nạo cốt của Đại Oa, sau đó khôi phục tri giác… Không biến
thì không biến đi! Sau này ngươi có biến thành ngựa cầu ông cưỡi ông cũng chẳng
thèm cưỡi nhá! Cứ chờ xem!
"Hai vị đừng mặt mày đưa tình nữa! Ngày hôm nay mọi
người nhờ phúc ai đó mà sợ là phải ngủ ngoài trời trong rừng rồi." Một cái
giọng nghe liền thấy đê tiện lên tiếng.
"Đưa cái đầu mẹ mày! Thật đúng là không biết là nhờ
phúc mẹ thằng nào mới vừa chẳng có xe ngựa lại chả có kiệu làm chậm trễ hành
trình ấy!" Súc sinh!
"Xem ra Mạc đại nhân có thành kiến khá sâu đối với mạt
tướng a! Mạt tướng vốn tưởng rằng ngay cả dầu sôi cũng không thể làm đại nhân
khó xử, huống chi là một con ngựa nho nhỏ. Kết cấu thân thể đại nhân đúng là đặc
thù. Chẳng lẽ đại nhân chỉ có da mặt đặc biệt chịu được "làm"[4]?
Ha ha ha ha!"
Mẹ nó! Mày cứ cười đi! Rồi sẽ có ngày mày phải khóc đấy!
Ông đây nếu không dẫm nát tôn nghiêm của mày dưới đất lại ra sức nghiền thêm mấy
phát thì bố ông theo họ mày!
Mạc Tử Úy a Mạc Tử Úy! Cho tới bây giờ cũng chỉ có mày
bóng gió đâm người khác thôi, hôm nay nếu ta không báo thù nỗi nhục vô tận này,
ta thật uổng làm người!
Huyền súc sinh! Đêm nay! Ngươi cứ chờ đấy cho ta!
[1] Dịch
nghĩa: Bước
vào phong tuyết tìm không thấy, đã dung nhập vào trong trời đất.
[2] Xuân che thu lạnh: ngạn ngữ về sức khỏe,
khuyên người ta: ngày xuân chớ vội cởi áo bông, ngày thu đừng vội mặc nhiều,
nên ủ ấm hay đông lạnh một chút cho phù hợp mới tốt cho thân thể.
[3] (A/N: chính là Tử Hổ... anh cũng thật là...)
[4] ("Chịu được
làm"="nại thao": vừa có nghĩa chỉ có da mặt dày chịu được mài
mòn, vừa có nghĩa "làm" lâu không hỏng...=_=)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét