Ngay khi Giản Lục đau khổ ôm đầu ngồi chồm
hỗm trong xó thì tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, tức tốc sửa sang
lại những nếp uốn nhỏ trên pháp bào, sau đó bước vội đến chiếc bàn lớn làm từ
gỗ linh hương ngàn năm, đôi tay bận rộn đặt Thánh Thư ngăn nắp lại, bỏ lại bút
lông trước vứt trên tấm da dê thả lại vào lọ mực, rồi lau qua tấm da dê bị mực
làm vấy bẩn, bỏ vào trong ô trữ đồ của hệ thống.
Chẳng mấy chốc trên bàn đã gọn gàng, không
dính một hạt bụi, mà cậu cũng ngồi đó ngay ngắn, khôi phục lại gương mặt lạnh
nhạt vô trần, thản nhiên nói: "Vào đi."
Cánh cửa gỗ dày được khắc Ma pháp Phù Văn
mở ra, liền thấy một người phụ nữ tóc nâu quăn, mắt xanh, mang theo đứa nhỏ đã
được tắm giặt sạch sẽ đi vào.
Người phụ nữ đó mặc quần dài màu nhũ -
trang phục của thị nữ Thần Điện, gương mặt cũng chẳng phải xinh đẹp nhưng lại
mang hơi thở vô cùng ấm áp, là một người hiền lành, biết quan tâm chăm sóc
người khác. Đó chính là thị nữ của Thần Điện đặc biệt phụ trách việc chiếu cố
cuộc sống hàng ngày của Thánh Tử - Vina.
Giản Lục không nhịn được mà âm thầm nhìn
đứa bé kia. Những vết bẩn trên người nó đã được rửa sạch, đổi một bộ áo dài mới
tinh, mặc trên thân thể gầy yếu kia có vẻ rộng thùng thình. Lúc này mà bảo nó
mới ba tuổi cũng đầy người tin.
Gương mặt non nớt được tẩy sạch vết bẩn
nhưng còn lưu lại một ít vết bầm và sẹo. Nhìn những vết thương đó, chắc là mới
bị hai ngày nay thôi. Màu da do không đủ dinh dưỡng nên xanh xao, chẳng hề có
sắc hồng nhuận khỏe mạnh mà một đứa nhỏ nên có. Nhìn đường nét thì vị Boss sẽ
diệt thế trong tương lai kia, lúc này còn là một đứa nhỏ với gương mặt tròn
trịa non nớt, cặp mắt xanh trong suốt như bầu trời đầu hạ, thật tĩnh lặng,
nhưng lại chẳng hề có sự ngây thơ hồn nhiên và sợ hãi bất an của một đứa trẻ.
Chỉ có bình tĩnh và lạnh lùng.
Giản Lục không khỏi sửng sốt một chút.
Bây giờ hình như cậu mới nhớ ra, lúc ở Phố
Hắc ám, đứa nhỏ này từ trong đám người xuyên qua hàng bảo vệ của Kỵ Sĩ Ánh
Sáng, dùng một loại tư thái tuyệt nhiên nhào tới trước mặt cậu, lúc đó, nó đã
lộ ra một loại vô cùng tĩnh lặng. Dù là sau này được cậu mang về Thần Điện, nó
cũng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, không kích động mừng rỡ, cũng chẳng thấp thỏm bất
an, căn bản không hề có dáng vẻ của một đứa trẻ năm tuổi nên có.
Quả nhiên, sinh sống ở một nơi như Phố Hắc
ám, có lẽ một đứa nhỏ chân chính không cách nào tồn tại được. Cho nên đứa nhỏ
này đã bị môi trường sống vặn vẹo ở Phố Hắc ám nuôi thành tam quan sai lệch rồi
sao? Nếu vậy thì cũng có thể giải thích được tại sao sau này nó lại làm chuyện
như thế, vì sao một Thánh Kỵ Sĩ bảo vệ Thần Điện Ánh Sáng lại phản chiến, chạy
sang trận doanh của Nữ Thần Bóng Tối, giúp nguyên nữ chính cắn ngược lại Thần
Điện Ánh Sáng một cái, mà cái chết của Thánh Tử, cũng là tác phẩm của vị này,
chẳng ai có thể ngờ được.
Hiện tại xem ra chỉ là một đứa trẻ bị chịu
khổ mà thôi...
"Thưa Các hạ, Ngài còn gì cần xin cứ
dặn dò ạ." Vina khom người hỏi, thanh âm nhu hòa.
Giản Lục gật đầu với cô và nói, "Tạm
thời không có gì, cảm ơn ngươi đã đưa cậu ta tới."
"Đây là việc mà tôi phải làm ạ."
Vina ôn nhu đáp, liếc nhìn Heins gầy trơ
xương, trong mắt mang theo thương tiếc, lại nhìn về phía cậu bé đang ngồi phía
sau chiếc bàn linh mộc, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng. Cô
chỉ cúi mình rồi rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
Thấy Vina rời đi rồi, ánh nhìn của Giản
Lục lại quay về trên người đứa bé kia.
Dưới ánh mắt lãnh đạm của cậu, đứa bé vẫn
yên lặng kia cuối cùng cũng không chịu nổi, thân thể gầy yếu khẽ nhúc nhích,
cặp mắt bình tĩnh kia cũng lộ ra chút âm u không yên lòng, sợ người đối diện
phát hiện ra mình không ổn, vội vàng cúi mặt xuống, nhưng thân thể nhỏ bé kia
vẫn khẽ run, như là sợ người này lại đuổi nó về Phố Hắc ám.
Giản Lục đương nhiên biết Phố Hắc ám là
nơi như thế nào. Ngày hôm nay, trước khi tới Phố Hắc ám, cậu đã hỏi thăm Kỵ sĩ
Chris rồi. Nghe nói ở Đế đô, rất nhiều cô nhi và tội phạm đều xuất thân từ Phố
Hắc ám, tương truyền nơi này tập hợp đầy đủ mọi điều thối nát và tội ác ở trên
lục địa Orawen, là nơi chứa đầy những tội ác bẩn thỉu mà người ta chẳng thể nào
tưởng tượng ra được.
Vậy thì một đứa trẻ mới năm tuổi đầu, làm
sao có thể sống sót được ở Phố Hắc ám chứ?
Có tư duy của một người trưởng thành, Giản
Lục cũng không muốn vơ đũa cả nắm, đặc biệt là khi để cậu đã cho đứa nhỏ này hy
vọng, lại đuổi nó về với Địa ngục — tuy rằng lúc đó chính đứa nhỏ này chạy tới,
cậu cũng không làm được. Thế nhưng, sau này khi đứa trẻ này lớn lên, có thể nào
thực sự giống như số phận đã định sẵn, cắn ngược lại Thần Điện Ánh Sáng một
phát, rồi sau đó tiêu diệt Thánh Tử là cậu, cuối cùng là diệt cả lục địa Orawen
không?
Hồi lâu, Giản Lục mới thầm thở dài một
tiếng.
Dù là ai nhìn thấy một đứa trẻ năm tuổi bị
chịu khổ như lúc này, dù cho trông nó cũng không phải hồn nhiên như trẻ thơ,
cũng chẳng nhẫn tâm trách móc nặng nề. Một đứa nhỏ năm tuổi đầu sống ở Phố Hắc
ám, sự hồn nhiên sẽ chỉ làm cho nó chết sớm mà thôi, bởi đó là điều mà Phố Hắc
ám chẳng cần.
Nếu bây giờ cậu vứt bỏ nó, dù là quẳng nó
về Phố Hắc ám hay là ném cho Kỵ sĩ khác trong Thần Điện nuôi lớn, thì đứa nhỏ
này cũng sẽ chẳng thể có một kết cục tốt lành.
Thần Điện Ánh Sáng cũng không phải là nơi
thần thánh tốt lành như người đời vẫn tưởng. Nó cũng có cái tà ác dơ bẩn của
mình. Người ở nơi này cũng tự có những quyết định và lập trường của riêng mình,
cũng chẳng thiếu tranh quyền đoạt lợi. Mà những việc ác này đã bị che giấu dưới
đáy quần lót của thần Ánh sáng rồi. Cho nên, một Kỵ Sĩ Ánh Sáng vốn đã được
chính Thánh Tử lựa chọn trước mặt mọi người, rồi lại không hiểu vì sao bị vứt
bỏ, sẽ chỉ làm cho người ta nghĩ rằng hắn có vấn đề, thậm chí sẽ còn bị những
kẻ mù quáng căm ghét, sau lại bị người ta nhân cơ hội lợi dụng.
Tuy rằng Thánh Tử, Thánh Nữ chịu sự quản
chế của Giáo Hoàng và đoàn Trưởng lão, nhưng trong lòng các tín đồ, địa vị của
họ vẫn là chí cao vô thượng. Mà Giáo Hoàng và đoàn Trưởng lão cũng sẽ không
muốn thấy Thánh Tử Thánh Nữ phát triển thế lực của mình trong Thần Điện, nên sẽ
càng thích lửa cháy thêm dầu.
Nghĩ tới đây, Giản Lục rất muốn day ấn
đường. Từ sau khi Đại chiến của các vị Thần, Thần Điện Ánh Sáng liền được xây
dựng trên lục địa Orawen. Nó đã có lịch sử tồn tại quá lâu đời, lâu đến nỗi
phát ra mùi vị của tội ác và đồi bại, làm cho nó bắt đầu thối rữa từ gốc rễ.
Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà nguyên nữ chính có thể phá hủy
nó dễ dàng đến như vậy.
Thời gian mà Giản Lục trầm mặc quá dài,
dài đến nỗi đứa trẻ vốn còn trấn định cũng phải lộ ra nét mặt bất an, trong nỗi
bứt rứt đó còn mang theo thù hận. Người này nếu đã lựa chọn nó, dẫn nó rời khỏi
cái nơi tối tăm kia, tại sao lúc gặp lại lại im lặng như vậy? Rõ ràng nó đã tự
tắm giặt thật sạch, rõ ràng nó đã cố gắng để mình thật vâng lời như vậy rồi
mà...
"Lại đây!"
Giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt sự căm hờn
trong lòng đứa trẻ, làm cho trái tim run rẩy của nó bình tĩnh lại. Thanh âm của
Thánh Tử rõ ràng thật lạnh lùng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một sự dịu dàng,
mang theo một sức mạnh có thể trấn an lòng người, để cho người ta không khỏi
cảm thấy an tâm.
Giản Lục nhìn đứa trẻ cẩn thận bước tới,
gương mặt lạnh nhạt mới mặt lộ một nét cười. Khi đứa bé tới trước mặt rồi, cậu
mới phát hiện đứa nhỏ này còn nhỏ yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Rõ
ràng đã 5 tuổi rồi, nhưng lại chỉ như một đứa bé 3 tuổi. Giản Lục mới 8 tuổi mà
còn cao to hơn nó nhiều.
Một đứa trẻ chịu nhiều đau khổ... Cho dù
biết tương lai nó sẽ là một trong những hung thủ diệt toàn bộ Thế Giới này,
nhưng bây giờ thật sự là không nhẫn tâm nổi!
Trong lòng oán giận thì ra mình lại Thánh
Phụ như vậy, Giản Lục nhìn xuống, ngưng tụ lại trong tay một luồng bạch quang
nhu hòa, phủ trên gò má trái bầm tím của nó.
Heins run một cái, cứ tưởng cậu giống như
những gã ở Phố Hắc ám muốn đánh mình, không khỏi nhắm tịt mắt lại. Nhưng khi
cảm nhận được một cảm giác thoải mái mát dịu vô cùng trên mặt, gương mặt vốn
đau đến chết lặng lại dần hết nhức, làm cho nó ngạc nhiên mở mắt, đúng lúc thấy
được cậu bé vô cùng xinh đẹp trước mặt đang xòe bàn tay, trên tay tỏa ra bạch
quang thần thánh, sáng ngời mà dịu dàng, phủ trên mặt nó.
Đây là Thánh Quang Trị Liệu của Thần Điện
Ánh Sáng.
Cậu bé đang chăm chú dùng Thánh Quang Trị
Liệu trân quý của Thần Điện để chữa khỏi vết thương trên mặt nó.
Đây là Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng,
nghe nói ngoài Quốc vương của Đế Quốc ra, đây chính là người tôn quý nhất trên
lục địa Orawen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét