Nói chuyện với Trần Khải Minh xong,
Trương Cảnh Ngôn tiện thể đưa cậu ta về nhà.
Khi thời gian chảy ngược 16 năm, cậu thiếu
niên này vẫn giống như trong trí nhớ của anh, chẳng thay đổi tí nào.
Điều này làm lòng Trương Cảnh Ngôn thoải
mái một chút.
Đến cổng khu nhà cậu ở, Trần Khải Minh bảo
anh dừng xe.
"Đến đây là được rồi, nhà cháu ở
trong."
Cậu bỗng cười với anh, "Hôm nay cám
ơn chú, về chuyện cháu nói ban nãy... Hy vọng chú đừng nói với Hứa Kính Ưu
nhé."
Cậu gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói,
"Không giấu gì chú... Cháu vẫn sợ cậu
ta lắm."
Trương Cảnh Ngôn cười cười, bảo cậu ta cứ
an tâm.
Trần Khải Minh xuống xe, cầm KFC chưa ăn
xong được đóng gói mang về, vẫy tay chào anh một cái rồi nhảy chân sáo vào hành
lang.
Phía sau cậu ta, ánh mặt trời chiếu một
vùng rực rỡ.
Sau khi về nhà, Trương Cảnh Ngôn cũng
không ngửi thấy mùi cơm như mọi ngày.
Này này, không phải là chơi trò cáu gắt
rồi đình công không làm chứ?
Bị tài nấu nướng của Hứa Kính Ưu nuôi
ngày càng sành ăn, dạo này Trương Cảnh Ngôn càng ngày càng không quen ăn mấy thứ
ngoài hàng, vừa rồi ở tiệm KFC cũng nhìn Trần Khải Minh ăn là chính, anh chỉ
cắn hai miếng thịt gà gọi là mà thôi.
Nói thật chứ, cái loại rác rưởi đó đúng
là không ra làm sao cả, làm sao tên nhóc Trần Khải Minh đó lại ăn ngon mồm thế
được chứ?
Anh thì giữ bụng chờ về nhà ăn món lẩu
thịt gà viên nấm hương mà Hứa Kính Ưu bảo sẽ nấu kìa.
Nhưng khi Hứa Kính Ưu đứng trong phòng
khách, mặt mày âm trầm, nhìn anh bằng ánh mắt mà anh chẳng thể hiểu nổi thì ─
Anh chẳng nói ra được lời nào...
"Hôm nay Tiểu Ưu có phải là không
thoải mái không? Hay là đừng nấu cơm nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi."
"Không
phải ông đã ăn no rồi sao? Còn nuốt được nữa cơ à?"
Hứa
Kính Ưu hỏi một đằng, trả lời một nẻo, gương mặt u ám nhìn anh.
Trong
lòng Trương Cảnh Ngôn keng một tiếng, thầm nghĩ, tiêu rồi, tám phần mười là hắn
đã thấy cảnh anh và Trần Khải Minh trong tiệm KFC rồi.
Không
biết hắn đã nghe được bao nhiêu lời anh nói với Trần Khải Minh rồi, nhưng mà
anh cũng chả làm chuyện xấu gì mà, bố quan tâm con là chuyện hoàn toàn bình thường,
nhỉ?
Cảm
thấy đã tìm được lý do chính đáng, Trương Cảnh Ngôn thẳng lưng đáp, "Ha
ha, mấy thứ ở KFC đó làm sao ăn được, ăn mấy miếng là ta đã về rồi."
"Sao
ông lại đi cùng cậu ta?"
"Con
bảo Trần Khải Minh sao? Gặp cậu ta trên đường thôi, nhớ ra cậu ta là bạn học của
con nên chào một tiếng."
Hứa
Kính Ưu hừ lạnh một tiếng, "Ông đúng là để ý cậu ta nhỉ, tôi còn chẳng nhớ
rõ hai người đã gặp nhau lúc nào kìa."
Trương
Cảnh Ngôn có chút chột dạ, thực sự là anh chưa từng gặp cậu ta, ở Thế giới này.
"Lần
trước ta tới trường con lúc con còn đang trên lớp, cậu ta không phải là ngồi
trước con sao?"
Ở
Thế giới cũ, cậu ta đích thật là ngồi ở bàn trên hắn.
Trần
Khải Minh còn từng than phiền là phải ngồi trước hắn làm cậu ta thấy áp lực lắm,
vì thế còn bị anh cười nhạo mà.
Nhưng
ở Thế giới này còn giống như thế không?
Hứa
Kính Ưu không nói gì ─ dường như là bị anh gạt rồi.
Chưa
kịp thở phào một hơi, Hứa Kính Ưu lại lạnh lùng hỏi, "Chẳng lẽ không phải
là ông thấy cậu ta dễ thương mới mời sao?"
Trương
Cảnh Ngôn kinh ngạc nhìn hắn, "Dễ thương cái gì?"
Trần
Khải Minh mà dễ thương ư? Hắn muốn nói là cái mặt trẻ con đó đáng yêu ư?
Đúng
thế, anh thừa nhận là đáng yêu lắm, nhưng thế thì có liên quan gì đến việc anh
mời cậu ta đi ăn?
"Trước
kia không phải ông vẫn thích cái loại đó sao, hay là bây giờ ông đổi khẩu vị rồi?"
Hứa
Kính Ưu nói xong lập tức mím chặt môi, lộ ra vẻ mặt buồn bực hối hận.
Sắc
mặt Trương Cảnh Ngôn cũng thay đổi, anh hiểu ý hắn, thì ra chính là nguyên chủ
nhân của cái thân thể này gây họa ─
Cái
mũ "biến thái" này bao giờ mới bỏ xuống được đây?
Chắc
hẳn Hứa Kính Ưu đã hiểu nhầm quan hệ của bọn họ, nhưng dù anh có cùng ai thì
cũng không thể có gì thập thò với Trần Khải Minh được!
Ông
anh nhà cậu ta không có ăn chay đâu nha. Dám có hứng thú với em trai lão? Cứ
chuẩn bị sẵn tinh thần bị mất một, hai cánh tay đi nhé.
Anh
ho khan hai tiếng, "Ai lại có hứng thú với một thằng nhóc con chứ, không
phải đã bảo với con là bây giờ ta chỉ thích mấy chị gái xinh đẹp thôi sao? Với
lại..."
Anh
làm bộ mê đắm mà sờ cằm hắn một cái, "Tìm nó còn không bằng tìm con
đây."
Ừm...
Cảm giác không tệ nha, vừa non mềm vừa nhắn nhụi.
Mặt
Hứa Kính Ưu lập tức liền đỏ, gương mặt lạnh lùng hiếm thấy xuất hiện vẻ thẹn
thùng.
Thôi
rồi, đùa quá trớn rồi.
Nhận
thấy không ổn, anh lập tức rụt tay lại, không ngờ là Hứa Kính Ưu cũng chẳng hỏi
thêm gì nữa.
Lúc
này bụng Trương Cảnh Ngôn lại sôi lên, anh xấu hổ cười một tiếng.
"Không
phải nói là chưa no sao? Chờ chút là có cơm ăn rồi."
"Ủa? Con nấu cơm à?"
Ánh mắt anh lập tức sáng lên.
Hứa Kính Ưu gật đầu, "Chẳng phải là
ông bảo muốn ăn món này lâu rồi sao? Ninh thêm 10 phút nữa là được."
Trương Cảnh Ngôn vui sướng xắn tay áo
lên đi bày bát đũa, Hứa Kính Ưu nhìn bóng lưng anh, khóe môi khẽ vẽ một cong dịu
dàng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét