Một
lần vô tình, Trương Cảnh Ngôn đã gặp Trần Khải Minh.
Ở
ngoài tiệm KFC, cậu ta đang đứng ở nơi đó ngó vào trong.
Gương
mặt lộ vẻ khát khao.
Trương
Cảnh Ngôn cười, anh đã thấy bộ dạng đó không biết bao nhiêu lần rồi.
Cái
tên luôn thèm đồ ngon, có chút khôn vặt lại thêm chút xảo quyệt, luôn trưng nụ
cười rực rỡ với anh - tên bạn chí cốt của anh.
Trương
Cảnh Ngôn khẽ cười, dù thời không có chuyển biến thế nào thì cũng sẽ có những
điều không bao giờ thay đổi, đúng không?
"Muốn
tôi mời không?"
Nhìn
mặt cậu ta sắp dính cả vào tờ áp phích trên tường rồi, Trương Cảnh Ngôn buồn cười
nhìn cậu.
Trần
Khải Minh nhìn anh kinh ngạc, gương mặt trẻ con hiện lên một tia cảnh giác.
Tám
phần mười là bị nhìn thành ông chú rắp tâm bất lương rồi.
"Cậu
bạn nhỏ không cần phải sợ, chú không phải người xấu đâu."
Mặt
trẻ con lại lui về phía sau mấy bước.
Thật
tình...
"Chú
là cha của Hứa Kính Ưu."
Ban
đầu mặt con nít mở to cặp mắt tròn vốn đã rất lớn kia, rồi mới vô cùng phấn khởi
mà nhìn anh chằm chằm, soi kỹ từ đầu đến chân.
Trương
Cảnh Ngôn thấy toàn thân đều nhột nhạt.
Anh
biết hiện tại trong lòng Trần Khải Minh đang suy nghĩ cái gì, trước đây bọn họ
thường nói đùa là không biết vị nào mới có thể sinh ra cái dạng người như Hứa
Kính Ưu ─
"Xin
lỗi, chú không phải người sao Hỏa đâu."
Mặt
con nít trợn tròn mắt nhìn anh.
Trương
Cảnh Ngôn cười cười nhìn cậu, "Bây giờ đã biết chú không phải người xấu,
có thể để chú mời được chưa?"
Trần
Khải Minh nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói, được.
Vào
cửa hàng KFC, cậu ta hưng phấn vọt tới quầy hàng, gọi 17, 18 món khác nhau.
Vẫn
không biết khách sáo là cái thứ gì a...
Trần
Khải Minh thích ăn đồ ăn vặt, đặc biệt những loại sản phẩm hàng ngoại như KFC lại
càng được cậu ưa thích.
Nhưng
cậu ta lại có một ông anh trai "vú em", cho rằng ăn nhiều mấy loại thực phẩm rác
rưởi này không tốt cho sức khỏe, mới cấm cậu ăn, thậm chí còn cắt giảm tiền
tiêu vặt của cậu.
Nghĩ
đến lúc trước cậu ta muốn ăn lại chả ăn được, bộ dạng đáng thương như chú mèo
con ấy, Trương Cảnh Ngôn đã cảm thấy buồn cười.
Không
ngờ bây giờ vẫn giống như vậy.
Trần
Khải Minh ăn đến miệng đầy dầu mỡ, Trương Cảnh Ngôn đưa tờ giấy ăn cho cậu ta
lau mồm.
"Chú
ơi, sao chú biết cháu là bạn cùng lớp với Hứa Kính Ưu ạ?"
"À...
Có lần tới trường đã gặp cháu rồi... Chắc cháu không nhớ đâu."
Thật
sao?
Mắt
mèo con đảo tròn, "Trí nhớ của chú tốt ghê."
Trương
Cảnh Ngôn cười khan nhấp một ngụm Coca cola.
"Chú
muốn hỏi gì thì hỏi đi, chú không phải là nhất thời hứng lên muốn mời cháu ăn một
bữa đâu nhỉ?"
Dù
gì thì cháu cũng không biết nhiều đâu. - Trần
Khải Minh lặng lẽ thêm một câu.
Trương
Cảnh Ngôn cười khổ một tiếng, cũng biết chẳng lừa được cậu ta đâu.
"Cháu
đừng hiểu lầm, chỉ là dạo này ở nhà thấy Tiểu Ưu có hơi kỳ lạ, chú muốn hỏi một
chút xem có phải ở trường đã gặp phải chuyện gì không?"
Trần
Khải Minh nâng cằm nghiêng đầu, đây là động tác quen thuộc mỗi khi cậu ta suy
nghĩ.
"Thật
ra nhìn bên ngoài thì cậu ta chẳng thay đổi gì cả, còn nói về sự kiện thì gần
đây có một cái đấy..."
Ồ?
Trương
Cảnh Ngôn vểnh tai lên, nhưng biểu tình của Trần Khải Minh lại hiện chút do dự.
Anh
biết tuy rằng lúc này nhìn cậu ta chưa trưởng thành, nhưng thực ra làm việc
luôn có chừng mực, hiểu rõ đạo lý.
"Cháu
yên tâm, chú không phải loại người nói lung tung với người khác đâu."
Trần
Khải Minh suy nghĩ một chút vẫn nói ra, "Trong lớp chúng cháu có một bạn
gái rất xinh, chú có biết không?"
"Viên Bội Bội?"
Trương
Cảnh Ngôn không chút nghĩ ngợi liền thốt lên, Trần Khải Minh kinh ngạc nhìn anh
một cái.
"Chú
đã từng thấy cô bé ấy đi ăn với Tiểu Ưu." - Anh giải thích.
Trần
Khải Minh suy nghĩ một chút, sắp xếp lại câu chữ rồi nói tiếp, "Bạn ấy... vẫn
luôn rất có thiện cảm với Hứa Kính Ưu..."
Trương
Cảnh Ngôn thầm gật đầu, đương nhiên là anh biết rồi.
Nhưng
tại sao cậu ta biết mà năm đó lại chả nói cho anh hay?
Hồi
đó vì cô ấy mà anh tương tư đến chẳng buồn cơm nước, có phải cậu ta không thấy
đâu!
Nghĩ
tới đây anh không nhịn được trừng cậu ta một cái, may mà Trần Khải Minh không
thấy được.
"Sau
thì... Tuần trước bạn ấy tỏ tình với cậu ta..."
A? Trương Cảnh Ngôn quả thực không thể tin được vào tai mình, trong ấn tượng của
anh, Viên Bội Bội chẳng hề là một người hành xử theo cảm tính mà.
Trong
thế giới cũ dù có thích hắn, cũng chưa từng nghe thấy cô ấy đã làm gì để lộ ý tỏ
tình với hắn cả.
Dù
sao cô ấy cũng là một cô gái vô cùng yêu quý thể diện của mình mà.
Vì
cớ gì mà cô ấy làm vậy chứ?
"Thật
ra, việc đó cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng lại... bị người khác thấy được..."
A
─!
Cuối
cùng Trương Cảnh Ngôn cũng biết tại sao Trần Khải Minh lại nói cho anh biết
chuyện này rồi.
Nữ
sinh tỏ tình với nam sinh mà mình thích, thật ra thì không phải là chuyện gì to tát.
Thời
còn trẻ, ai cũng đã từng làm việc tương tự như thế rồi.
Nhưng
chuyện này xảy ra với đối tượng là Hứa Kính Ưu thì không được.
Tuy
rằng ở ngoài không ai dám ngang nhiên nói mình thích hắn, nhưng sau lưng thì,
Trương Cảnh Ngôn biết những nữ sinh kia điên cuồng tới mức nào.
Đối
với một người không thể chạm đến như Hứa Kính Ưu, bất luận kẻ nào có ý đồ chấm
mút đều sẽ làm cho cái đám nữ sinh mọi khi thấy nhu mì là thế hóa thân thành khủng
long.
Trương
Cảnh Ngôn đã có thể tưởng tượng số phận của kẻ bị cả đàn khủng long dày xéo rồi.
"...
Sau đó bạn ấy không chịu nổi bị người khác bắt nạt xa lánh, nên chuyển trường rồi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét