Trương Cảnh Ngôn an tâm cũng chẳng bận
tâm thêm về nguyên nhân làm hắn thay đổi như vậy. Mỗi người đều có thứ không muốn
bị người ta dòm ngó. Anh cũng không cho rằng mình có quyền lợi và lý do để can
thiệp.
Chỉ nháy mắt lại một năm qua đi, Hứa
Kính Ưu lên năm 2 cấp 3, Trương Cảnh Ngôn cũng thuận lợi trải qua sinh nhật 32
tuổi.
Thực sự là năm tháng vô tình giục người
già đi a...
Đáy lòng Trương Cảnh Ngôn ngập tràn cảm
xúc, tuy rằng 30 là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông, nhưng ai mà không
muốn mình trẻ tuổi một chút chứ?
Hơn nữa, thêm một tuổi, chuyện phiền
lòng cũng nhiều thêm...
Mới đây, ông cụ lại sắp đặt cho anh đi
ăn cơm với tiểu thư của công ty Phượng Tường - Ngụy Tử Linh. Nói là đi ăn nhưng
thực ra chính là đi xem mặt thôi.
Đã ở Mỹ rồi còn muốn một tay thao túng
hành động của anh, Trương Cảnh Ngôn cũng cảm thấy buồn cười lạ.
Cái loại cưới đám chính trị này, Trương
Cảnh Ngôn cũng chẳng có hứng thú.
Thế nhưng ở mặt ngoài vẫn phải có lệ một
lần, ăn một bữa cũng chẳng có gì ghê gớm, có thể báo phí công tác rồi ăn một bữa
ra trò lại miễn phí, trong lòng anh vẫn thấy rất hài lòng.
Dù bây giờ anh cũng có tiền, nhưng cái
tâm lý của dân thường thành thị trước đây vẫn chẳng đổi được. Ngẫm lại hồi đó,
chỉ một thùng mì tôm thôi mà anh có thể ăn cả tháng. Bây giờ thì tiền ăn một bữa
trong tiệm cao cấp đủ cho anh ăn mấy tháng liền.
Tay nghề của bếp trưởng quán này không tồi,
khi nào rảnh có thể mang Tiểu Ưu tới ăn thử xem.
Cả buổi, Trương Cảnh Ngôn mắt nhìn mũi
mũi nhìn tim, chỉ lo ăn, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn vị tiểu thư kia một cái.
Chỉ thiếu viết trên mặt mấy chữ,
"Tôi chẳng có hứng thú gì với cô hết".
Tiểu thư nhà họ Ngụy cũng là một vị có
thể nhịn được, cũng chẳng nói một câu, dáng ăn tao nhã, dáng vẻ đoan trang, hơn
nữa chính cô ta cũng là một mỹ nhân.
Nếu không phải là Trương Cảnh Ngôn thực
sự chán ghét cái cảm giác bị người khác khống chế thì biết đâu chừng đã lập tức
theo đuổi rồi.
Ăn xong lau miệng một cái, hoàn thành xuất
sắc nhiệm vụ được giao, Trương Cảnh Ngôn tao nhã cười với cô, lễ phép hỏi, cô
có muốn được đưa về nhà không?
Ngụy Tử Linh cám ơn ý tốt của anh, nói
là cô ta có tài xế đang chờ ở ngoài rồi, cuối cùng nhẹ nhàng cười với anh,
"Cám ơn anh đã cho tôi một buổi tối vui vẻ, hy vọng còn có cơ hội được gặp
lại lần sau."
Trương Cảnh Ngôn thoáng sửng sốt một
chút, đây là muốn mời anh sao?
"Dù sao so với người khác, Phương
tiên sinh là một đồng bạn hợp ý hơn cả."
Cô giảo hoạt nháy mắt với anh, Trương Cảnh
Ngôn ngạc nhiên nhìn cô.
" Thành thật mà nói tôi cũng không
có ý định kết hôn, nhưng ông già lại quá phiền, mà Phương tiên sinh... chắc hẳn
là giống tôi, nhỉ?"
Thì ra là có ý muốn anh giả bộ một chút,
nhưng nghĩ đến việc từ chối người này còn có vô số người sau để đưa cho anh,
chi bằng giả vờ cả hai có chút thiện cảm với nhau.
Nhưng vị tiểu thư này xem ra không dịu
hiền ngoan ngoãn như vẻ ngoài a...
Cứ như vậy, hai người bọn họ quyết định
thời gian và địa điểm gặp mặt lần tới.
Vài lần hẹn hò sau Trương Cảnh Ngôn đều
rất vui vẻ ─
Ăn rất sướng...
Hơn nữa còn có một mỹ nhâm chẳng nói nhiều
ngồi một bên làm bổ mắt, cuộc sống của Trương Cảnh Ngôn trồi qua dễ chịu vô
cùng, mỗi lần ăn xong còn không quên gọi một phần gói mang về cho Hứa Kính Ưu nếm
thử.
Nhưng nhận được quà mà dường như Hứa
Kính Ưu cũng chẳng vui vẻ gì, mỗi lần thấy anh mang về là một lần sắc mặt càng
thêm khó coi.
Làm cho Trương Cảnh Ngôn không khỏi nghi
ngờ, thật sự khó nuốt sao?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét