Hai người thoải mái tương tác làm phụ
huynh hai bên đều rất hài lòng. Giọng nói của cụ ông nhà họ Phương trong điện
thoại cũng dịu đi nhiều.
Nhưng sau đó lại đề cập tới một chuyện,
"Ta biết con nhận nuôi một đứa trẻ, trước đây ta cũng không quấy rầy con,
bây giờ cũng không muốn nói gì thêm, nhưng chơi năm năm là đủ rồi, con hãy mau
xử lý nó đi, ta không muốn Ngụy gia nghe được lời đồn gì liên quan tới nó cả."
Trương Cảnh Ngôn cau mày, xử lý?
Ông già này coi người ta là rác rưởi
sao?
Lời như vậy mà lão cũng dám nói ra miệng,
thảo nào mà dạy ra được một đồ ăn hại như Phương Chấn Vũ.
"Đứa trẻ đó là con của con, nếu con
đã nuôi nó thì cũng sẽ không vứt bỏ nó, còn mấy chuyện vớ vẩn kia giờ con cũng
không làm nữa rồi!"
Trong điện thoại lặng yên một hồi,
"... Năm nay đứa trẻ kia cũng 16 rồi nhỉ? Nghe Tiết Minh bảo là rất thông
minh, bảo khen thì là một nhân tài, có thể liên lạc với một trường nước ngoài,
đi tăng thêm kiến thức, trở về cũng có thể giúp con."
Xem ra là nhận thấy không thể cứng rắn
được liền chuẩn bị dùng chính sách dụ dỗ rồi.
Trương Cảnh Ngôn cũng không vội phủ quyết,
đi du học cũng không phải là không tốt, nhưng quyền lựa chọn không thuộc về
anh.
Cúp điện thoại, Trương Cảnh Ngôn gọi Ngụy
Tử Linh hẹn gặp.
Thế này thì không giả vờ được nữa, lại
diễn nữa là thành thật mất.
Trải qua bàn bạc trao đổi, họ quyết định
thời gian tới sẽ không gặp nhau, nếu không được thì chỉ có thê nói hai người đã
chia tay rồi.
Dù ông già có phát rồ thì anh cũng chẳng
quan tâm, anh không phải thực sự là Phương Chấn Vũ, nếu thực sự ép quá thì anh
sẽ buông tay rời đi.
Dù gì thì két riêng của Phương Chấn Vũ
cũng không thiếu tiền, đủ cho anh và Hứa Kính Ưu tiêu.
Nói chung muốn để cuộc đời anh nắm giữa
trong tay người khác là việc tuyệt đối không thể thực hiện được.
Anh muốn tìm một nàng dâu dịu dàng dễ
thương, rồi mới nắm tay dẫn nàng vào lễ đường.
Mà cáo già nhà họ Phương đích thật là chẳng
dễ xua đuổi như vậy.
Một hôm, sau khi tan tầm, Trương Cảnh
Ngôn về nhà thấy Hứa Kính Ưu ngồi trên ghế sa lông, cúi đầu đang nhìn một quyển
sách nhỏ trên tay.
"Đang đọc gì thế?"
Trương Cảnh Ngôn tò mò tiến tới nhìn,
bìa ngoài rực rỡ là một khu nhà kiến trúc hùng vĩ.
Là giới thiệu vắn tắt về việc nhập học của
một Đại học tại Anh.
"Ai cho con cái này?"
Anh nặng mặt hỏi hắn, Hứa Kính Ưu hiển
nhiên cũng chẳng hứng thú với mấy thứ này, nét mặt thậm chí còn có chút chán
ghét.
"Tiết Minh."
"Anh ta tới sao? Có nói gì với con
không?"
"Anh ta bảo hãy suy nghĩ thật kỹ việc
du học ở nước ngoài, bảo rằng nước ngoài đào tạo còn tốt hơn ở trong nước, với
lại..." Hắn cắn môi, "Anh ta nói, ông sắp kết hôn rồi, ta ở đây chỉ
là một gánh nặng thôi."
Tên Tiết Minh miệng rộng kia!
Trương Cảnh Ngôn thầm mắng, "Đừng
nghe anh ta nói lung tung, cái mồm đó vẫn ác độc thế đấy."
"Thế nhưng sớm muộn gì ông cũng kết
hôn mà, đúng không?"
Hứa Kính Ưu nản lòng nhìn anh.
Trương Cảnh Ngôn từ ái sờ sờ đầu hắn,
"Ngoan, khi nào ta kết hôn thì con cũng đã lên Đại học rồi, lúc đó lớn rồi
cũng chẳng cần ta n..."
Hứa Kính Ưu sắc mặt buồn bã, "...
Chỉ hai chúng ta thôi không được sao?"
"Cái gì?"
"Ông đã bảo vĩnh viễn không rời khỏi
con mà!"
Trương Cảnh Ngôn cảm thấy Tiểu Ưu bây giờ
như con thú nhỏ sợ bị vứt bỏ, làm người ta yêu thương.
"Ta cũng không nói là sẽ bỏ con
mà, nhưng đứa trẻ nào lớn lên rồi cũng sẽ rời đi..."
Hứa Kính Ưu ánh mắt phức tạp nhìn anh một
lát rồi đột nhiên ôm lấy anh, "Không muốn... Con không muốn rời xa
ông!"
Hiếm khi thấy hắn trẻ con như vậy,
Trương Cảnh Ngôn bất đắc dĩ thở dài, vòng tay qua lưng hắn.
Thân thể của thiếu niên gầy gò nhưng
không gầy yếu, dưới lớp áo quần là bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ.
Đã không còn là đứa trẻ mà mình có thể dễ
dàng ôm lấy nữa rồi.
"Trước kia ông từng nói ông thích
con nhất..."
Vùi trong ngực anh, Hứa Kính Ưu rầu rĩ
nói.
"Ta nói lúc nào?" Trương Cảnh
Ngôn buồn bực.
" Ở trên giường..."
Hửm... Ở trên giường...
Ớ? Ở trên giường?!
Trương Cảnh Ngôn toát mồ hôi lạnh, lúc
nào tên Phương Chấn Vũ ở trên giường nói những lời khốn nạn như vậy?
"Ta không phải là... Con nghe ta
nói đã ─" Đầu Trương Cảnh Ngôn muốn phát phình lên.
Anh còn chưa nói hết lời, miệng đã bị
người ta chặn lại.
Cảm giác như bánh pút-đing hoa quả truyền
từ trên môi tới, cánh môi hồng nhạt kia ngậm lấy môi anh, nhẹ nhàng mút vào.
Mùi trái cây ngọt ngào bay bổng trong
mũi, Trương Cảnh Ngôn choáng váng một trận rồi bỗng nhận ra hai người họ đang
làm gì, bắt đầu giãy giụa quyết liệt.
Nhưng hai cánh tay ban đầu dịu dàng giờ
như vòng sắt ngang tàng bất động.
"Ông đã nói ông không rời bỏ con...
Ông thích con..."
Hắn như say như mê không ngừng nói, chiếc
lưỡi hồng phấn liếm đùa bờ môi anh, cố gắng dụ dỗ anh hé miệng.
Trương Cảnh Ngôn ngậm chặt miệng như vỏ
trai, nhất nhất không chịu há mồm.
Hứa Kính Ưu bất mãn trừng anh một cái,
con ngươi tràn ngập sương mù lại mỹ lệ kinh người.
Hắn dùng sức véo lưng Trương Cảnh Ngôn một
cái ─
"Á ─!" Anh bị đau mà kêu thành
tiếng.
Hứa Kính Ưu nhân cơ hội này công thành
đoạt đất, truy đuổi cái lưỡi đang gắng sức né tránh kia.
Trương Cảnh Ngôn bị hôn đến nước mắt
"lưng tròng", đây không phải là hôn a, mà rõ ràng là giết người.
Khí thế kia giống như anh là kẻ thù giết
cha hắn vậy!
Đến khi Hứa Kính Ưu chị rời ra rồi,
Trương Cảnh Ngôn thiếu chút nữa không thở được mà chết.
Hứa Kính Ưu liếm liếm đôi môi sưng lên của
anh, ra chừng chưa thỏa mãn, "Ông thật ngọt..."
Trương Cảnh Ngôn khóc không ra nước mắt,
lại bị hắn hôn nhẹ mấy cái lên mặt.
"Ông đừng kết hôn được không? Việc
gì con cũng có thể làm cho ông..." Hắn nói với anh bằng giọng khẩn cầu,
"Chúng ta quay lại như trước đây được không? Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời
mà."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét