Liszt gắt gao đuổi theo sau Knight
Derwent. Tuy không biết hắn có tính toán gì, nhưng Rio thầm nghĩ bản thân mình
có lẽ nên giúp hắn một tay. Nếu như chuyện này xảy ra vào một ngày đẹp trời nào
đó, Rio sẽ rất hài lòng mà cưỡi Phi Hành thú mang theo vài gói snack thưởng thức
bộ phim đang trình chiếu trước mắt.
Một thanh băng lại từ từ hình thành,
Rio nhíu mày thầm nghĩ: Phải chặn hắn lại! Nếu không Knight Derwent thể nào
cũng biến thành tổ ong vò vẽ mất.
Vừa nghĩ xong, linh thú Speed một lần
nữa lại phóng ra, lao vùn vụt tới sau lưng Liszt. Tất cả những cành cây cản trở
nó đều rơi rụng ầm ầm. Tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, Liszt chợt xoay người,
miễn cưỡng tránh được đòn đánh đó.
Speed cảm ứng được ý nguyện của Rio,
trong nháy mắt chuyển hướng tấn công rồi theo sát Liszt.
Rõ ràng Liszt không có ý định dây dưa
với linh thú tốc độ này. Hắn đột nhiên hướng thẳng về phía Rio phát động thế tấn
công. Chính lúc trông thấy Liszt xuất hiện trước mặt mình, Rio có cảm giác thời
gian tưởng như dừng lại.
“Mình sẽ chết sao?” Cậu tự hỏi
“Suy nghĩ của cậu
càng nhanh bao nhiêu thì Speed càng nhanh bấy nhiêu!” Khuôn mặt bí ẩn trầm lặng của
Phyllis xuất hiện trong đầu Rio.
Trong nháy mắt đó, Speed đột ngột
xuyên thẳng qua bụng Liszt. Chất dịch đỏ tươi chảy ra, vấy bẩn trước mắt cậu.
Đại não Rio trống rỗng. Cậu chưa từng
nghĩ rằng bản thân mình một ngày nào đó có thể khiến cho Huyết nhân bị thương,
ít nhất cũng không phải là bây giờ…
Liszt mang trọng thương nhưng chỉ
ngây người ra. Rio tưởng thương thế nặng như vậy có thể khiến hắn dừng lại, vậy
mà hắn tựa hồ không biết đau là gì, đột nhiên xoay người đuổi theo hướng Knight
Derwent chạy đi.
Một lúc sau Rio mới định thần lại, vội
vàng đuổi theo tới dải đất trung tâm của học viện. Vì đã nửa đêm nên học
sinh không nhiều, chỉ có vài người tụm năm tụm ba đang kinh ngạc nhìn Knight
Derwent và Liszt dùng tốc độ kinh người xẹt qua bên cạnh họ.
Knight Derwent chạy về phía một hòn đảo
nhỏ trong không trung, tung người nhảy vào vùng nước ở giữa. Trái tim Rio
không khỏi thắt chặt lại. Cái tên ngu ngốc này chẳng lẽ không
biết mình đang đứng trước họng súng sao?
Quả nhiên Liszt bay đến bên bờ, giơ
bàn tay phủ trên mặt nước. Thấy mặt nước nhanh chóng bị đông lại, trong lòng
Rio thở dài một hơi – Đó, coi đi, chỉ sợ Knight Derwent cũng sẽ thành Huyết
nhân ướp lạnh thôi!
Nhưng vào lúc ấy, toàn bộ mặt nước đột
nhiên dâng lên rồi nhanh chóng ngưng tụ. Đến khi Rio hoàn hồn thì tình thế lại
đảo ngược – Liszt đã bị đợt sóng đó đóng băng!
Knight Derwent chậm rãi bò lên bờ ngồi
thở dốc, gục đầu tựa như đã kiệt lực. Những giọt nước rơi xuống dọc theo sợi
tóc của hắn mang theo một loại mệt mỏi mà mỹ lệ. Hắn khẽ nâng mặt lên, đã không
còn khí thế gay gắt như trước nhưng ánh mắt vẫn mang độ lạnh không đổi nhìn
Liszt bị đóng băng.
Trái tim Rio buông lỏng, giờ lại nổi
lên lòng hiếu kỳ. Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng Liszt là người
có khả năng khống chế nước, nhưng tại sao bản thân hắn lại bị đóng băng?
Knight Derwent đứng lên, dáng vẻ ưu
nhã, khoé môi khẽ nhếch phác hoạ một đường cong kiêu ngạo. Cảm giác áp bách khó
hiểu lan toả trong không khí khiến Rio không khỏi nhíu mày.
“Đi ra!” Ngữ điệu của Knight Derwent
vẫn bình ổn nhưng khiến cho người ta có cảm giác khó lòng chống cự mà phải chịu
khuất phục.
Một linh thú vô hình hốt hoảng bật ra
khỏi thân thể Liszt, không tới một khắc đã bị Knight Derwent gắt gao giam cầm
trong lòng bàn tay.
“Kẻ kí hiệp ước với ngươi là ai?” Hắn
từ tốn hỏi
Linh thú kia vẫn giãy giụa không ngừng,
bàn tay đang chế trụ bỗng dưng thít chặt lại làm cho nó đau đớn mà phát ra tiếng
rên rỉ.
“Đem nó giao cho chúng ta đi!” Knight
Derwent và Rio cùng quay sang, trông thấy một vài vị trưởng lão mặc trường bào.
“Thì ra là Nguyên lão viện.” Knight
Derwent phát tiếng hừ lạnh, “Lúc ta bị Liszt tập kích mấy người đâu có tới
nhanh như thế?!”
“Thật xin lỗi!” Vị trưởng lão đứng đầu
trả lời một cách bình ổn, nhưng trong ngôn từ lại có thể cảm thấy được sự tôn
kính của ông ta đối với Knight Derwent, “Linh thú này có thể đến từ Rừng Già
Sâu Thẳm nên giao nó cho đại nhân Manrcy Embers sẽ ổn thoả thôi!”
“Được rồi!” Knight Derwent buông tay.
Linh thú vội vàng chạy trốn nhưng chưa được bao xa thì đã bị vị trưởng lão ở giữa
phóng ra một linh thú khác hình dạng kì lạ. Nó mở lớn miệng, thoáng cái đã nuốt
linh thú kia vào trong bụng.
Trưởng lão đứng đầu nhìn thoáng qua vết
thương trước bụng Knight Derwent, nhẹ giọng nói: “Mong Ngài sớm bình phục!” Sau
đó xoay người cùng những vị khác rời đi.
Rio tự nhủ ở đây không còn chuyện của
mình nữa. Bỗng nhiên cảm thấy bên má có chút đau, cậu đưa tay sờ, nghĩ thầm chỉ
là bị vướng vào cành cây. Bỏ đi, có thể thoát chết trong tay
Huyết nhân đẳng cấp cao như Liszt đã là may mắn lắm rồi.
Vừa ngẩng mặt lên, bất chợt ánh mắt
Rio bắt gặp cái nhìn lo lắng tột cùng của Knight Derwent khiến cơ thể cậu có phần
mất tự nhiên muốn lùi lại. Tuy nhiên hắn chỉ nhún vai, dường như muốn che giấu
tâm tư thật sự của mình.
“Tôi đi đây, đại nhân Knight Derwent~
chúc Ngài có một buổi tối ‘tốt lành’!” Rio xoay người rồi trở về phòng.
Phía sau cậu, Knight Derwent nhăn
mày, đưa tay vuốt lại sợi tóc rối rồi bất chợt tự hỏi mình.
Ta làm sao vậy… vì sao cảm thấy mùi máu bao phủ
trong không khí lại hấp dẫn đến thế chứ?
Không thể nào! Hắn chỉ là một tên Nhật nhân nông cạn
thôi!
Là vì ta bị thương… nên mới cảm thấy… đói bụng…
Rio vừa trở về phòng ngủ đã trông thấy
Liby rất tự nhiên nằm trên giường mình, nhàn nhã giở sách giáo khoa – [Nhập môn
ký hiệp ước linh thú]
“Đã về!” Liby thản nhiên nói, không
quay đầu nhìn.
Rio không nói không rằng nằm phịch xuống
giường làm Liby giật thót.
“Chậc… Xem ra Ngài đã mệt lắm rồi!”
Ngón tay Liby chọc chọc má Rio, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng khiến người ta ước ao đến
đố kị mà nói.
“Xém chút nữa thì ta toi rồi!” Rio uể
oải đáp.
“Sao thế?” Sự tò mò của Liby hiển
nhiên bị khơi dậy “Là Knight Derwent muốn giết Ngài sao?”
“…” Rio bĩu môi tỏ ý Liby đoán sai rồi.
Cậu lập tức kéo chủ đề về sự việc mà mình cảm thấy hứng thú, “Liby, ngươi nói
năng lực của Isas Knight Derwent là gì? Ta cảm thấy Nguyên lão viện cũng phải
kiêng kị hắn ba phần!”
“Đó là đương nhiên! Dòng họ Knight
Derwent là huyết thống hiếm có trong Huyết Tộc. Đừng thấy Knight Derwent mới sống
có một ngàn bảy trăm năm mà xem thường, kì thực năng lực của hắn e là còn có thể
vượt trên rất nhiều Huyết nhân ba, bốn ngàn tuổi đấy. Năng lực của hắn khá đặc
biệt – ‘cự tuyệt’. Vừa nghe là biết, có nghĩa là vô hiệu hóa mọi đòn tấn
công, thậm chí đạt đến mức ‘phản xạ’!”
Rio hiểu rõ rồi lại thở dài một hơi.
Thảo nào hắn có thể đóng băng Liszt, thì ra là năng lực phản xạ, “Vậy bất luận
kẻ nào cũng không tổn hại được hắn?”
“Ha ha… đương nhiên không phải.” Liby
làm điệu bộ giống như giáo sư đang diễn thuyết, “Hắn chỉ có thể ‘cự tuyệt’ và ‘phản
xạ’ đối với lực công kích yếu hơn mình mà thôi. Ví dụ, nếu như công chúa Pampas
muốn huỷ diệt Knight Derwent, đó quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Pampas?” Rio có chút hiếu kì, người
đó là ai? Tuy rằng bản thân cũng biết Saint Douglas từ trước đến nay vẫn giao
chiến với Rừng Già Sâu Thẳm, nhưng cậu không rõ nguyên nhân tại sao và người ở Rừng
Già Sâu Thẳm là loại người như thế nào.
“Là Huyết tộc nhân đã hơn một vạn hai
ngàn tuổi! Huyết nhân bình thường khi sống đến năm, sáu trăm năm thường sẽ nảy
sinh tâm lý mệt mỏi chán chường mà chọn cách yên giấc ngàn thu. Chỉ có Pampas
là chịu được thế giới nhàm chán này hơn một vạn năm. Chẳng lẽ ‘hận ý’ có thể
khiến cho thời gian trôi nhanh đến thế?”
“Lòng oán hận của Pampas ư?”
Liby nhìn bộ dạng ngốc ngếch của Rio,
lộ ra vẻ sắp chịu thua đến nơi rồi, “Bỏ đi, nếu như Ngài không có việc gì thì
hãy đến Thư viện đọc sách lịch sử. Ta e là có ngày Ngài đứng trên chiến trường
mà chẳng biết vì sao phải chiến đấu…”
“A, ta không muốn đọc sách đâu! Sách ở
Thư viện vừa cũ lại vừa dài…” Rio lại giống như học trò ham học ngoan ngoãn hỏi,
“Thế có linh thú nào có thể điều khiển Huyết nhân tập kích cộng sự của mình
không?”
Liby lộ ra vẻ xem thường, “Rio, Ngài
có chăm chỉ nghe thầy giảng bài không thế? Linh thú mà Ngài nói đến phải gọi
là Môn đồ! Có thể khống chế được
loại linh thú này thì chắc chắn năng lực của Nhật nhân đó không hề tầm thường…
Nếu như người ký hiệp ước có khả năng siêu cường, hắn sẽ điều khiển được cả tư
tưởng của Huyết tộc nhân để tập kích đối tượng hắn muốn tấn công thông
qua Môn đồ. Đây là loại linh thú
vô cùng đáng sợ, rất nhiều Nhật nhân trong khi thu phục đã bị chúng khống chế
ngược trở lại. Ý của Ngài là có một Huyết nhân nào bị khống chế rồi lại đi công
kích Huyết nhân khác không?”
Rio gật đầu.
“Thế thì chắc chắn là do Rừng Già Sâu
Thẳm phái tới rồi! Dù sao thì với năng lực đặc biệt của Knight Derwent, kẻ địch
lại càng muốn hắn hoàn thiện trước khi huỷ diệt hắn!” Liby nhíu nhíu mày, nói bằng
giọng lo lắng, “Rio, Ngài phải cẩn thận! Xem ra ngôi trường này đã không còn
yên bình nữa, có lẽ thế lực của Rừng Già Sâu Thẳm đã lẻn vào được rồi!”
“Ừ… Cũng may là ta không nổi tiếng
như Knight Derwent kia. Chắc là ta sẽ không trở thành mục tiêu tấn công đâu nhỉ!
Với lại Nguyên lão viện cũng bắt đầu điều tra vụ việc này rồi…”
Mí mắt Rio bắt đầu trĩu nặng, đặc biệt
là sau khi cậu uể oải kéo thân hình nặng nề đi khắp khuôn viên trường để tìm
Quincy. May mà Quincy chỉ bị Liszt đánh bất tỉnh, đã được vài học sinh phát hiện
đưa đến chỗ bác sĩ rồi. Hôm nay Rio mệt chết được, cậu cần phải nghỉ ngơi.
Liby hiểu điều đó, nói một tiếng “Ngủ
ngon” rồi chuồn khỏi phòng qua đường cửa sổ. Xem ra lại là đi tìm chuyện vui rồi.
Chương trình ngày thứ hai vẫn là Hợp
tác khoá, có điều khóa học càng ngày càng có khuynh hướng lý luận, hơn nữa còn
là Nhật tộc và Huyết tộc cùng đến lớp. Chưa bắt đầu giờ học mà phòng học rộng lớn
có vẻ yên lặng hơn trước, nguyên nhân đại khái là do ở trước mặt rất nhiều đàn
anh Huyết tộc vẫn ngưỡng mộ bấy lâu nên nhiều bạn Nhật nhân không khỏi có thêm
câu nệ hơn so với bình thường.
Rio buồn chán ngồi ở chỗ cũ, chống đầu
ngáp ngáp. Đột nhiên cậu phát hiện có người ôm lấy mình từ phía sau. Không cần
quay đầu cũng biết là ai, “Quincy~ em không có việc gì chứ?”
“Ha ha…” Quincy mang vẻ mắc cỡ, “Em
biết hôm qua anh phải tìm em rất lâu, thật xin lỗi… Nhưng mà em vẫn phải cảm ơn
anh, không hổ là anh Rio của em!”
“Cảm ơn cậu hôm qua đã ngăn cản tôi
làm hại Isas!”
Rio quay đầu lại, không khỏi giật
mình khi trông thấy người đứng bên Quincy đang cười dịu dàng – Liszt.
“A… không có gì… Vết thương của anh
không sao rồi chứ?”
“Cậu nói chỗ này à?” Liszt chỉ chỉ
vào bụng mình.
“… Xin lỗi, hôm qua cũng là vì cấp
bách nên tôi mới…” Rio rất có hảo cảm với những Huyết tộc nhân không hề kiêu ngạo
như Liszt, cho nên đối với việc mình khiến anh ta bị thương vẫn là có phần áy
náy.
“Ha ha… tôi là Huyết tộc nhân mà, vết
thương như thế một buổi tối là có thể khỏi hẳn rồi!” Liszt xoay người nhận lấy
chồng sách giáo khoa trong tay Quincy rồi đặt lên bàn Rio, cười cười với Quincy
tỏ ý họ chọn chỗ này. Hành động của anh rất tự nhiên, như gặp gỡ một người thân
quen nhiều năm vậy.
“Vậy anh thực sự không sao chứ?”
“Ừ! Nhưng mà tối nay tôi phải dự hội
nghị của Nguyên lão viện để trình bày việc mình bị Môn đồ khống chế…” Liszt sờ sờ mũi, “Thật ra, tôi… cũng không nhớ rõ
chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng may mắn là cậu, Quincy, với cả Knight Derwent
cũng không vì tôi mà…”
Lúc này giảng viên đã bắt đầu lên lớp,
Rio cười cười với Liszt, tỏ ý mình hiểu rõ ý anh rồi.
Thế nhưng đến tận cuối tiết học,
Knight Derwent vẫn không hề xuất hiện. Hắn đứng trong phòng, nhìn ánh mặt trời
mà tỏ vẻ phiền não.
“Này, sao thế, anh Knight Derwent?” Một
cô gái Huyết tộc tựa vào vai hắn, khoé miệng hiển hiện nụ cười.
“Đừng làm phiền ta, Melany!” Knight
Derwent thẳng tay đẩy cô ta ra, đến bên sô pha vừa ngồi vừa lật xem một cuốn
sách.
“Anh không đến Hợp tác khóa à?”
Melany cười cười, ngồi xuống chỗ đối diện với Knight Derwent, “Là vì cộng sự của
anh là cái tên Rio Rozadol kia?”
Knight Derwent ngẩn người…
Không hề mở miệng.
Hắn có chút hiếu kì. Cái tên Rio
tầm thường trước đây và chàng trai có đủ can đảm để chủ động tấn công Liszt
kia, đâu mới là con người thật của cậu ta?
Nhưng thế thì đã sao? Cậu ta chung
quy cũng chỉ là một Nhật tộc nhân không hơn không kém.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét