Duchovny
đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn bởi vì bản thân không có cách nào hiện hóa được. Mỗi
khi cổ tay hay bất cứ phần thân thể nào xuất hiện trong không khí thì Speed
liền xông tới, hơn nữa còn có Hunting ở một bên nhìn chằm chằm.
Rốt cuộc thì Súc địa thú đã bám vào phần nào của cơ
thể chứ?
Một
mặt, Duchovny vừa phân tích quan sát, một mặt lại đành phải thừa nhận bản thân
đã bị tên tiểu quỷ Nhật nhân kia bức cho chật vật.
Cuối
cùng ông cũng tìm được Súc địa thú, nó ngang nhiên bám vào lòng bàn chân. Xem
ra cái tên tiểu quỷ kia đã tính kế ngay từ lúc ngồi trong phòng thẩm vấn rồi.
Điều này khiến Duchovny không khỏi tức giận.
Rio
phát giác Súc địa thú đã quay về bên người, thầm thở dài một tiếng.
Không hổ là Thiếu tá a, muốn dùng Súc địa thú truy
lùng ông mà không để ông ta phát hiện ra quả thực khó khăn mà!
Ngay
lúc này, Rio cảm giác được những ngón tay lạnh lẽo đang chạm vào cổ mình.
Tiêu rồi!
Cậu
quay đầu lại, đề phòng những ngón tay Duchovny xuyên thấu vòng bảo hộ của Pratt
mà chọc thẳng vào yết hầu của mình.
Phyllis
và Knight Derwent đang quan sát trận đấu lập tức đình chỉ hô hấp, nhìn ngón tay
Duchovny đang bắt chặt mà tưởng như bản thân phải chịu đựng sự phán xét của
ngày tận thế.
Bỗng
dưng vào lúc này, Snake trườn ra dọc theo cổ Rio rồi quấn trên cánh tay
Duchovny. Ngay khi bị linh thú chạm tới, Duchovny không thể làm gì khác hơn
đành phải tự mình hạt hóa.
.
Đáng ghét, tên tiểu quỷ này quả là hiểu biết không
ít, còn có thể thao túng được cả Snake! Duchovny hậm hực.
.
“Không
tệ!” Sự hứng thú trong mắt Thiếu Tướng Stephen đột nhiên tăng vọt.
Em định làm gì đây, Rio… Nếu như vẫn cứ né tránh
thì sẽ rơi vào thế bị động, mà thứ Duchovny cần chỉ là một thời khắc lơi lỏng
của em thôi! Phyllis vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng mân mê chiếc cằm thanh
tú.
Nhưng mà… thua như vậy cũng đâu phải là tệ? Dù sao tiếp
tục ở lại cũng còn hơn tại nơi chiến trường khiến ta từng khắc từng khắc phải
lo lắng không yên…
.“Có phải anh đang
nghĩ, sẽ tốt hơn nếu như cậu ấy thua?” Knight Derwent đứng, nhẹ giọng hỏi.
Phyllis
chỉ cười cười không đáp.
“Em
cũng muốn như vậy… Nhưng mà chịu thua không phải phong cách của cậu ấy đâu.”
Khóe miệng Knight Derwent hạ xuống mang theo vài phần khổ tâm. “Bất luận là
chuyện bạn bè hay chính mình muốn làm… Cậu ấy luôn luôn tận lực!”
"Isas…”
Phyllis khẽ nghiêng mặt nhìn Knight Derwent.
“Điểm
này đã từng khiến em nghĩ… thật đáng yêu. Nhưng mà bây giờ, em nguyện cậu
ấy không có chút đáng yêu nào. Dù chỉ nhu nhược một chút
thôi cũng được…”
Hai
người cùng trầm mặc, ánh mắt thả vào thân ảnh đang chạy như bay mà truy đuổi
Duchovny kia.
Rõ
ràng đã thắt chặt lòng, thế rồi lại muốn giả bộ mạnh mẽ trấn định.
Trong
một giây Rio bất cẩn, Duchovny đã kịp hiện hóa rồi đè chặt cậu xuống mặt đất.
“Trời
ơi, đáng tiếc quá…”
Lời
Stephen vừa thốt ra, một vùng lửa đỏ rực đột ngột mãnh liệt dâng trào. Tình
hình ngoài dự đoán khiến Duchovny bất giác lui về phía sau.
“Lúc
này mới là kết thúc!” Thiếu Tướng Simon thản nhiên nói.
Thì
ra, linh thú giam giữ đã mở ra tù lao của mình ngay sau lưng Duchovny khiến ông
vừa lùi lại đã bước vào phạm vi của nó. Đến lúc nhận thức điều gì vừa xảy ra
thì ông đã bị linh thú giam giữ trong kết giới.
Duchovny
biến thành hạt, dùng hết sức giãy giụa mong phá được lồng giam của linh thú.
Đáng tiếc là tinh thần của Rio kiên định không gì sánh nổi khiến cho kết giới
giam cầm chỉ khẽ rung động chứ không mảy may sứt mẻ.
Rio
chậm rãi đứng lên từ mặt đất đầy sỏi đá, mỉm cười nhìn Duchovny trong kết giới
đang trừng mắt với mình, “Xem ra tôi đã bắt được ông rồi!”
Phyllis
nhìn thân ảnh Rio, những giọt mồ hôi trong suốt của cậu đọng lại bên thái dương
đang ánh lên dưới ánh mặt trời, thở dài một hơi mà nói: “Dù rằng cậu
ấy ‘không đáng yêu’ như vậy, chúng ta có thể làm gì được đây?”
Thiếu
Tướng Stephen bừng bừng hứng khởi vọt tới, cố sức đập đập vào lưng Rio, chẳng
thèm quan tâm người ta bị ông dùng bạo lực ngược đãi đến mặt mày tái mét.
“Ai
nha! Được lắm!”
Thiếu
Tướng Simon không nói nhiều, chỉ gật đầu, “Trong vòng một tuần, ngươi phải xuất
phát cùng học sinh năm ba.”
Câu
nói tựa như một tảng đá lớn đột ngột đập vào trái tim Phyllis và Knight
Derwent. Knight Derwent gục đầu xuống, nụ cười gượng gạo đọng lại trên khóe
môi.
Là
tự cười chính mình, hắn hiểu rõ.
Đám
đông tản ra. Rio thoải mái duỗi căng người, quay đầu nhìn Phyllis và Knight
Derwent ở phía sau mình rồi nói, “Thế nào? Em có khá không?”
“Ừ,
rất tuyệt.” Nụ cười của Phyllis vẫn ôn nhuận như trước, chỉ là ánh mắt ấy không
cho người ta có cảm giác rằng anh đang cười.
“Này
— tôi nghe em nói có thể thao túng Hunting và Snake, nhưng mà từ lúc nào lại
thu phục được Linh thú giam giữ vậy?” Knight Derwent hỏi.
“Haiz…
cũng vì có một hôm Augustine – cậu nhóc em gặp ở Kính Hồ – đang bơi thì bị linh
thú giam giữ nhốt dưới đáy hồ, xém chút là chết đuối. Để cứu nó, em chỉ còn
biết liều mạng mà thu phục Linh thú giam cầm thôi, không ngờ bây giờ nó thật có
ích!” Rio quay đầu nhìn Knight Derwent, cười thật rạng rỡ rồi thuận tay kéo
giãn khe rãnh giữa hàng mi kia, “Thiệt tình, anh lúc nào cũng cau mày, sẽ già
sớm đấy!”
“Chiến
trường còn tàn khốc hơn em tưởng nhiều!” Knight Derwent nghiêng mặt tránh ngón
tay Rio, giống như một đứa trẻ hơi chút liền nhõng nhẽo.
Ngốc ạ, ta vĩnh viễn sẽ không già đi…
“Em
biết hai người rất quan tâm em, nhưng mà các anh và em đều hiểu rõ, sẽ có một
ngày em đi tới cuối con đường đời. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý
muốn… Dù sao thì thời gian đối với các anh mà nói, sẽ đến rất nhanh, cho
nên… không cần tiếp tục…” Rio còn chưa nói xong, Knight Derwent đã bịt miệng
cậu lại:
“Nếu
như ngày đó đến, cùng lắm thì cùng em yên giấc ngàn thu thôi!”
Knight
Derwent thốt lên thật bình thản, nhưng lần đầu tiên Rio cảm nhận được rằng có
những lúc con người ta không thể bằng lời nói và biểu tình mà đoán được tâm tư
của đối phương. Knight Derwent thu tay lại, lướt qua Rio rồi trầm mặc đi ra
ngoài khu rừng.
“Vì
thế, đừng bao giờ nói ‘Ngày đó sẽ rất mau đến’ nữa, điều đó sẽ khiến
cho chúng tôi không thèm để ý đến lời của em nữa đấy.” Rio quay đầu lại, trông
thấy Phyllis đã không còn giữ được gương mặt tươi cười nữa.
Đó
là một sự nghiêm túc lạ thường, và nhất định… không liên quan đến thời gian.
Từ
ngày hôm đó, Rio không cần tiếp tục chương trình học của Nhật tộc nữa. Cậu càng
lúc càng ở Thư viện nhiều hơn để đọc các tư liệu về Linh thú và Rừng Già Sâu
Thẳm, buổi tối thì cùng luyện tập với Mars.
“Mày
đúng là đồ ngu, còn không biết giả vờ thua trận để khỏi phải vào Liên Quân!”
Biết tin Rio thắng Duchovny, Mars hung hăng tới giảng cho cậu một bài, “Nhưng
mà… lùi bước không phải là mày rồi… Nói thực, bây giờ mày làm tao có chút nể
phục rồi đấy!”
“Hớ
hớ… Cảm ơn đã khích lệ!” Rio nghe Mars nói có chút xấu hổ.
“Nhưng
mà mày đúng là một thằng khốn, còn bắt được Thiếu tá Huyết tộc cơ đấy! Còn bản
lĩnh gì mà mày không cho tụi tao biết nữa hả?” Mars tiến tới bóp cổ Rio bức
cung.
“Chắc
là… không còn… đâu…” Rio khó khăn đáp.
Ở
bên kia, Stephen đang cầm chén trà, nhìn chăm chăm vào Thiếu tá Duchovny đang
đăm chiêu rồi cười hỏi: “Này, chỗ bị bỏng còn chưa lành sao? Năng lực khép lại
của ông cũng đâu đến nỗi…?”
Duchovny
tức giận nói: “Thiếu Tướng Stephen, Ngài có thể đừng uống rượu vang đỏ trong
chén trà không? Nhìn quá mức khập khiễng!”
“Ô
ô, ông còn đang buồn lòng à…” Stephen vẫn chưa từ bỏ ý định mà bắt chuyện.
“Tuy
là không phóng ra, nhưng làm ta bị thương đến thế này…” Duchovny lắc đầu,
“Không thể nào…”
“Không
có cái gì là không thể.” Stephen buông chén trà, ngón tay điểm nhẹ trên bàn tay
bị thương của Duchovny, “Bỏng đến mức khả năng khép lại của Huyết tộc không thể
chữa lành sau một đêm, ngoài Nguyệt điểu ra thì còn linh thú nào có thể chứ?
Đứa nhỏ này thật thú vị!”
“Nhưng
Nguyệt điểu là linh thú đẳng cấp cao, một đứa tiểu quỷ như nó sao có thể thu
phục được chứ?”
Stephen
nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, yếu ớt nở một nụ cười, “Sao không? Đứa nhỏ đã thu
phục được Nguyệt điểu rồi, chỉ là có vẻ còn chưa biết làm thế nào để thao túng
được mà thôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét