Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 40


Rio nhìn bóng cây đung đưa trong gió đêm bên ngoài cửa sổ, cậu chợt nhớ tới Quincy trước khi đi còn kéo kéo tay mình, không khỏi thở dài một tiếng.
“Anh Rio… anh nhất định phải bảo vệ mình thật tốt nhé… tuy rằng nghe nói anh rất lợi hại…” Quincy cúi đầu, “Anh phải chờ em đấy nhé! Sau khi tốt nghiệp em cũng sẽ vào Liên Quân, đến lúc đó hai ta có thể cùng nhau kề vai chiến đấu rồi!”

Trong khoảnh khắc đó, Rio đột nhiên nhớ tới Victor. Ông từng nói rằng mình và Leana không bao giờ trốn tránh hay e ngại chiến trường, bởi lẽ cả hai người đều mong muốn có một ngày chiến tranh sẽ kết thúc trong tay họ, để con cái của họ có thể sống một cuộc đời hạnh phúc vô tư.
“Quincy, anh không mong chúng ta sẽ gặp lại trên chiến trường.” Rio đưa tay xoa xoa đầu người thiếu niên trước mặt, “Nguyện vọng lớn nhất của anh là, khi em tốt nghiệp thì chiến tranh đã kết thúc. Có còn nhớ lần em rủ anh cùng đi tới gần Rừng Già Sâu Thẳm, kết quả là bị cha mẹ bắt được rồi xém chút nữa bị nhốt lại không?”
“Vâng… Vì Rừng Già Sâu Thẳm vĩnh viễn là mùa đông, cho nên mặt băng của Lục Nhân hà là nơi lý tưởng nhất để trượt băng!”
Rio nâng mặt Quincy lên, nghiêm túc nói, “Sẽ có một ngày, dù cho chúng ta đi đâu cũng sẽ không bị hạn chế nữa. Không có sự phân biệt giữa Rừng Già Sâu Thẳm hay Saint Douglas, cũng chẳng còn cái mà người ta gọi là ‘lý tưởng’. Đến lúc đó anh và em có thể đi đâu trượt băng tùy thích!”
Quincy bặm môi, lần đầu tiên nói với Rio bằng giọng quật cường, “Em hiểu rồi! Đây là ý chí, và cũng chính là trách nhiệm của chúng ta!”
.Những thứ Rio cần thu xếp không nhiều lắm, nhưng cậu lại cảm thấy bản thân mình có đôi phần mệt mỏi. Việc phải ở Thư viện Trung ương xem xét những tư liệu liên quan đến Rừng Già Sâu Thẳm gần như đã choáng hết thời gian của cậu. Thực ra Rio không biết vì sao công chúa Pampas của Huyết tộc lại dùng thủ đoạn quyết liệt như thế để báo thù Lynn Heven. Việc cướp đi thời gian của thê tử và hài nhi của ông ấy chỉ càng làm cho cuộc tình đó càng khó vãn hồi. Hay là… vị công chúa Huyết tộc cố chấp này thà bị người đó hận thấu xương cũng không nguyện ý ngồi yên nhìn Lynn và nữ nhân kia sống hạnh phúc bên nhau? Rio thoáng cười nhạo. Tuổi thọ của Huyết tộc nhân có là vô hạn thì đã sao? Đến cuối cùng họ cũng không thể nào yêu một cách bình thường được.
Nghĩ ngợi một hồi, Rio chìm vào giấc ngủ.
..
Ngón tay mềm mại như có như không dọc theo mắt cá chân chậm rãi đi lên, men theo đường cong tinh tế nơi cẳng chân, cọ cọ tới lui mang đầy ý khiêu khích. Đầu gối bị nâng lên vô cùng nhẹ nhàng, bàn tay kia lại vỗ về bên trong đùi, vẫn lướt tiếp lên trên, chậm rãi di động đến nơi bí mật.
“Ưm…” Rio nhíu nhíu mày, không nhịn được mà cựa mình muốn cự tuyệt sự quấy rối kia nhưng thắt lưng lại bị đè xuống, không thể nào động đậy.
.
Chuyện gì xảy ra vậy?
.Rio uể oải mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi bên giường mình. Cánh tay người đó đã sớm luồn vào trong chăn cậu, gương mặt nghiêng nghiêng tại nơi ánh trăng và bóng cây giao thoa tạo ra sự cám dỗ chết người.
Trái tim cậu đập mạnh từng hồi, muốn ngồi dậy nhưng lại bị đối phương che miệng rồi ấn xuống giường. Rio muốn nói điều gì, tuy nhiên, khi cậu vừa hé miệng thì ngón tay lành lạnh đã quay lại mân mê bờ môi thăm dò, khi nông khi sâu, chạm khẽ khàng trên chiếc lưỡi ấm áp.
Gương mặt kia tiến lại mỗi lúc một gần, ánh trăng mềm mại rơi xuống như gột rửa màn đêm. Rio nhận ra đôi mắt xanh thẳm như kim cương sáng long lanh, tựa hồ một báu vật tinh xảo khó có thể gặp được trên thế gian này, hấp thụ toàn bộ suy nghĩ trong đầu cậu.
“Phyllis…” Rio khó khăn nói, “Sao anh lại… tới… đây….” Cậu muốn thử rút cái chân đang bị người kia giữ chặt lấy, vậy mà hành động đó chỉ khiến ngón tay đối phương càng cố sức vùi vào cơ thể mình. Rio cảm thấy có phần không ổn, một sự nguy hiểm nhưng lại khiến người ta không nhịn được mà chờ mong.
“Ta đang nghĩ, có khi nào… trước lúc bản thân có được em thì em đã biến mất rồi không…” Giọng nói của Phyllis vẫn thuần mỹ như trước, thanh âm cuối cùng như tiếng nước chảy róc rách, sự bất đắc dĩ nhàn nhạt lại ngưng đọng thời gian thật lâu.
Rio hít sâu một hơi, chống người lên rồi chuyển động về phía sau để bàn tay kia không với đến được. Phyllis bình thản để cho ngón tay di động theo cử động của cậu.
Rốt cuộc, Rio khẳng định đối phương không có ý định rút lui, “Có phải anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi không? Em còn chưa ra chiến trường mà…” Cậu từng li từng tí cảm nhận được bàn tay trên người mình… Dường như đã dừng lại, không di chuyển thêm một chút nào, nhưng sự bình tĩnh đó tựa như mặt biển êm đềm trước cơn bão làm cho người ta sợ hãi bất an.
“À —” Thanh âm của Phyllis bất chợt cao lên khiến thần trí Rio hốt nhiên hỗn loạn, “Bây giờ đây em định làm sao để lảng tránh đây?”
“Lảng tránh cái gì chứ?” Rio cố gắng rời mắt khỏi Phyllis, nhưng cậu nhận ra bản thân mình không thể làm được. Đôi mắt cậu càng thêm tham luyến từng chuyển động trên gương mặt của đối phương.
“Em đúng là một đứa trẻ hư…” Phyllis nhẹ nở một nụ cười. Trong khoảnh khắc đó, Rio cảm thấy trái tim mình dường như ngừng đập, “Vĩnh viễn không cho một đáp án, thì vĩnh viễn không cần tìm ra câu trả lời hay sao?”
Rio cố sức ngả đầu về phía sau, cơ hồ làm như vậy thì ánh mắt có thể lệch khỏi quỹ đạo mà tiến tới vùng an toàn để không phải tiếp tục chịu đựng sự cám dỗ khiến cho toàn thân phát run kia nữa, “Anh không phải lại dùng… Sự mê hoặc của viên kim cương xanh chứ?”
Tiếng cười khẽ của Phyllis như lan tỏa trong không gian, “Em sai rồi, nhóc ạ. Khi em ở bên ta, chẳng biết được là ai mê hoặc ai kìa.”
Rio gian nan đẩy Phyllis hạ xuống vai mình, “Thật không giống anh chút nào…”
Nhưng rồi gương mặt Phyllis lại dừng ngay bên cổ Rio, “Đây mới chính là ta! Phải biết rằng… mặc dù đối với ta, thời gian là vô tận, nhưng rồi sẽ có lúc bản thân mất đi tính nhẫn nại thường ngày.”
Tức khắc, Rio cảm thấy trái tim mình đập điên cuồng, cậu cố chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy nhưng lại bị Phyllis cắn vào vành tai. Từ trong đau đớn, đột ngột tràn ra một thứ cảm giác thoải mái không thể nào giải thích được.
“Nếu như em còn lộn xộn, ta không thể đảm bảo bản thân không kích động mà… cắn đứt cổ của em đâu…”
Giọng điệu Phyllis có vẻ hơi đùa bỡn, thế nhưng Rio hiểu rõ, những điều anh thốt ra không hề cợt nhả chút nào. Tay phải của Phyllis đặt trên vai Rio, lực ngón tay gần như khảm vào xương cốt khiến cậu đau đến mức không nhịn được mà rên lên. Đầu gối của người kia rất nhanh chen vào giữa hai chân cậu, Rio kinh hoàng khi nhận ra một vật cứng rắn đặt trên bụng mình.
“Phyllis! Anh điên rồi!” Rio cố sức nuốt nước miếng. Cậu biết tiếp theo sẽ có chuyện xảy ra, chính là bản thân không thể nào chống lại sự mê hoặc của người đối diện.
“Ai là kẻ bức ta điên như thế này đây —” Đôi tay Phyllis đặt trên người Rio, cổ tay khẽ dùng lực. ‘Roẹt’ một tiếng, chiếc áo ngủ mỏng manh bị kéo xuống ngực làm cho hơi lạnh đột ngột ập vào nhưng vẫn không thể nào thức tỉnh Rio khỏi cạm bẫy mà Phyllis đã giăng ra, “Nói em ghét ta! Chỉ cần em nói ‘ta ghét ngươi’, ta lập tức sẽ rời đi!”
“Ta gh…” Rio nhìn vào người kia, ngỡ ngàng nhận ra bản thân mình không thể nào nói ra được những lời đó. Cậu đã dùng hết sức lực, vậy mà chỉ cần nhìn vào đôi mắt của đối phương, hay có lẽ là chỉ cần ở cùng một chỗ với người đó thôi… cũng đủ để khiến Rio không thể nào nói ra thành lời.
“Nói đi! Không phải là ta không cho em cơ hội để nói.” Thanh âm của Phyllis thật bình tĩnh, như thể việc cậu có nói hay không cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
“Ta…” Rio nhớ tới lần đầu gặp gỡ, Phyllis đã dạy cậu cách sử dụng Phi Hành thú ra sao, sau đó anh ngồi trên nóc Thư viện Trung ương rồi mỉm cười nhìn mình như thế nào. Chỉ một lần gặp nhau đó, cậu suốt đời không thể nào quên, “Em… làm sao ghét anh được?”
“Vậy thì đừng cự tuyệt ta.” Giọng nói của Phyllis thật mềm nhẹ, phảng phất sự an tâm như sau khi nghe lời tuyên án.
Rio biết, lúc này mình xong đời rồi!

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên
“Rio… cậu ngủ chưa?”
Là Mars! Thật tốt quá!
Rio kinh hỉ muốn lên tiếng gọi hắn. Nụ cười của Phyllis trong phút chốc hóa thành băng lãnh, anh gấp gáp kéo cậu về phía mình, mút lấy bờ môi vơi sự áp bách mười phần.
“Ư…” Rio kéo kéo chiếc áo Phyllis đang mặc nhưng đối phương vẫn không mảy may di chuyển. Dưới tình thế cấp bách, Speed đột nhiên vọt ra, thế nhưng còn chưa chạm đến lưng Phyllis thì nó đã bị một ngọn đao phong chế trụ.
Rio giãy giụa không ngừng. Phyllis dường như biết động tác tiếp theo của cậu là gì. Lưỡi anh gắt gao quấn lấy Rio, xâm nhập vào khoang miệng cậu. Càng khẩn trương, càng không thể đo được dục vọng không cách nào giải thoát.
“Ta đã bảo mà, cậu ta hẳn là đã ngủ rồi… Thôi quên đi… mai quay lại cũng được. Thật ra ta chỉ muốn đòi lại cuốn sách thôi!” TIếng bước chân Mars rời đi khiến Rio khóc không ra nước mắt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét