Knight Derwent lập tức bắt lấy bả vai
người kia, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Như vậy nói cho em biết đi, Isas
Knight Derwent — anh cảm thấy bản thân mình là người như thế nào?” Cậu từ tốn
hỏi.
“Ta? Nếu ngươi biết tên ta thì sẽ biết
ta sinh ra trong một trong sáu đại gia tộc danh giá của Huyết nhân, cha ta thề
trung thành với điện hạ Pampas. Nửa năm trước Người đã chết dưới tay Nguyên
soái Liên quân – Claude Isis. Một ngày nào đó ta sẽ tự tay giết chết Claude báo
thù cho phụ thân…”
“Đây chính là hồi ức mà họ cho anh
sao?” Nét mặt của người thiếu niên kia khiến Knight Derwent không thể tiếp tục
nói thêm gì nữa, “Vậy thì giờ em nói cho anh biết, em đến
từ Liên quân.”
Knight Derwent thoáng ngẩn người, rồi
lại nở nụ cười, “Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”
“Nhưng anh càng ghét bị người ta lừa
gạt.” Câu trả lời của cậu vẫn thật bình tĩnh.
“Ngươi thật hiểu ta… Nhưng vì sao ta
không nhớ ra ngươi?” Knight Derwent vươn tay, nhưng lại cảm thấy người trước
mắt tựa như ảo mộng. Ngón tay chạm lên hàng mi người kia, dường như muốn xác
nhận mà lướt qua độ cong gò má cậu, “Vì sao cậu lại ở đây?”
Rồi thiếu niên biến mất trong không
khí. Cửa phòng bị đẩy ra, Jie Lena đứng ở cửa, cảnh giác nhìn một lượt phòng
hắn rồi hỏi, “Vừa rồi em đang nói chuyện với ai thế?”
“Em chỉ ngủ mớ thôi mà.” Knight Derwent
tỏ vẻ lười nhác nằm ườn trên giường, “Phụ thân đến gặp em, nhưng hình ảnh rất
mơ hồ… Em muốn hỏi ông có phải có điều gì muốn nói với em không.”
Jie Lena thở dài một hơi rồi sờ trán
Knight Derwent, “Phụ thân… đã mất rồi, em đừng tự tạo áp lực nặng nề cho mình
như thế.”
“Vâng.” Knight Derwent ấp úng nói. Hắn
cảm thấy thật kỳ lạ, vì sao khi chị ruột an ủi mình lại làm cho hắn cảm thấy
như có lệ vậy thôi, không có chút ấm áp nào cả.
Còn cậu thiếu niên kia? Chẳng lẽ mình
thực sự đã nằm mơ sao? Nếu không phải là mơ, thì cậu ấy còn có thể xuất hiện
không?
Rio đột nhiên bật dậy trên bàn, thở
hồng hộc, bất ngờ chạm vào ánh mắt lo lắng của Counvenli, “Thượng tá, Ngài sao
vậy?”
“Không sao…” Rio xoa thái dương đầy mồ
hôi. Vừa rồi cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, liền gục vào bàn định nghỉ ngơi chốc
lát. Theo bản năng, cậu lại sử dụng Liên lạc thú trong giấc ngủ với hy vọng sẽ
tìm được Knight Derwent. Hồi trước truy lùng thất bại rất nhiều lần, nhưng
không ngờ hôm nay cậu lại có thể thành công.
Liên lạc thú, tín vật của Victor và Leana.
Hồi trước khi cậu và Knight Derwent thực hiện nhiệm vụ vận chuyển Nước
mắt Nhân Ngư thì
đụng phải Boning Mine, lúc tìm được đường sống trong chỗ chết trở lại được quân
doanh, cậu đã đưa Liên lạc thú vào cơ thể Knight Derwent nhưng chưa bao giờ nói
cho hắn biết. Thông qua con linh thú này, chỉ cần tư duy của Knight Derwent còn
tồn tại thì Rio lập tức có thể tìm được hắn, kể cả gặp mặt nói chuyện cũng
được.
Phyllis đoán không sai, ‘kẻ tạo mộng’ –
Jie Lena Wusu quả thật đã làm gì đó với Knight Derwent. Điều đó khiến Rio cảm
thấy vô cùng mệt mỏi và bất an, nhưng niềm tin rằng anh còn sống đã tạo cho Rio
một sự vui sướng và hy vọng khó nói lên lời.
“Thượng tá, đây là thư mà Trung tướng
Simon gửi cho Ngài.” Counvenli đặt một phong thư trước mặt Rio.
Rio mở lá thư ra, đọc xong rồi nói với
Counvenli, “Bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi, sáng ngày kia chúng ta có thể ba mặt
giáp công Rừng
già sâu thẳm.”
“Đã biết.” Counvenli sau khi hành lễ
xoay người rời khỏi trướng.
Bận rộn cả ngày, ban đêm lại đến.
Nếu trong chiến dịch sáng ngày kia mà
Liên quân giành thắng lợi, vậy thì Rio có thể lần đầu tiên bước vào lãnh địa
của Rừng
già sâu thẳm. Ngủ một mình trong doanh trướng, cảm giác cô độc
và không chốn nương tựa khiến cho đại não vốn mệt mỏi rã rời lại không thể
ngừng luân chuyển.
Không biết Phyllis thế nào rồi… Quân
đặc nhiệm có thuận lợi hay không…
Và cả Knight Derwent nữa. Lúc sáng nay
mình đã dùng Liên lạc thú tìm được anh ấy, bây giờ chắc anh ấy đang ngồi trên
giường tự hỏi cậu trai Nhật tộc kia là ai?
Giống như muốn nghiệm chứng phỏng đoán
của mình, Rio thả lỏng suy nghĩ đi xa. Khi cậu nhìn thấy Knight Derwent thì
người đó đã ngồi dựa vào bậu cửa sổ, trước mắt là cánh rừng khô dưới Cung
điện mùa Đông. Không gian chỉ còn một màu tuyết trắng xám
xịt.
Tư tưởng của Rio giúp cho thân thể cậu
hiện hóa đầy đủ sau lưng Knight Derwent. Cậu vươn tay, nhưng ngón tay chưa chạm
được vào bả vai người kia thì Knight Derwent bất chợt xoay người, bóp chặt cổ
tay cậu.
“Rốt cuộc cậu là ai?” Trong phút chốc,
Knight Derwent lộ ra sự nôn nóng tựa như bản thân đã tự hỏi thật lâu lại không
có lời giải đáp, “Ta đã nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không nhớ ra cậu!”
“Những lúc như thế này, thường thường
người mà anh muốn nhớ thì lại nhớ ra chậm hơn người khác, đã vậy thì anh buồn
phiền gì chứ?” Rio cười cười, trước kia mỗi khi trông thấy thái độ tự cao tự
đại của Knight Derwent, tựa như muốn tất cả phải vâng lệnh mình này, cậu lại
cảm thấy thật đáng ghét. Nhưng hiện giờ cậu đã hiểu được, chẳng qua là hắn trẻ
con tùy hứng mà thôi, “Cảnh sắc ngoài cửa sổ này, anh có thích không?”
“Không thể nói thích được.” Knight
Derwent vẫn nắm chặt cổ tay Rio như trước.
“Anh có biết trong ký ức của em, chúng
ta gặp nhau như thế nào không?”
“Hửm? Nói nghe thử đi?” Knight Derwent
dùng ánh nhìn trào phúng nhìn Rio, tựa hồ rất có hứng thú muốn biết thiếu niên
trước mắt sẽ “tạo” ra một câu chuyện xúc động thế nào.
“Lần đầu gặp anh, em đã chọc giận anh
rồi. Hình như anh rất thích bóp cổ người khác, hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi
nắm được vận mệnh người khác trong tay. Khi đó em thực nghĩ sẽ bị anh giết
chết.”
“Vậy cậu làm gì khiến ta tức giận chứ?”
“Chúng ta đã từng đánh cuộc với nhau,
nếu như em nhảy xuống từ thư viện của Học Viện
Trung Ương mà không chết thì anh phải hút máu em để biểu hiện ‘tình yêu’ của
mình.” Rio dùng giọng cười để thuật lại câu chuyện trước đây, “Đến khi anh chịu
hạ mình thực hiện lời hứa thì em chỉ cho anh biết, mấy giọt máu trên cỏ kia
chính là bố thí cho anh đó.”
“Cậu điên sao? Ta không giết cậu, coi
như cậu gặp may đấy.” Knight Derwent nhướng mày.
Rio bình thản nhẹ giọng kể, họ đã thừa
lúc nửa đêm nương theo ánh trăng lẻn vào Thư viện trung ương tìm được linh thú
Pratt như thế nào, và cả khi Knight Derwent trong vũ hội đã làm thế nào cùng
cậu thực hiện động tác xoay vòng tưởng như không bao giờ có thể đó…
Knight Derwent nhìn người kia. Hắn chỉ
tò mò muốn biết cậu sẽ tạo ra một câu chuyện như thế nào mê hoặc mình. Dù sao ở
trong Cung
điện mùa Đông này
thật nhàm chán, hắn cũng tin tưởng rằng bản thân sẽ không bị tên Nhật tộc của
Liên quân kia lừa gạt. Nhưng dần dần, hắn thực sự bị mê hoặc, bởi mỗi cảnh
tượng trong lời cậu nói đều khiến hắn mơ hồ cảm thấy quen thuộc, trong ngọt
ngào mang theo bất đắc dĩ và chua xót.
Và còn, hắn không hiểu vì sao lại hy
vọng người kia có thể cứ nói mãi không ngừng, cứ như vậy ngồi bên mình, có thể
dài lâu cùng trời đất… Khi hắn bị tâm tình của chính mình khinh hách tỉnh lại
thì thiếu niên Nhật tộc kia đã dựa vào bệ cửa sổ, tựa hồ sắp ngủ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà
Knight Derwent lại cúi người xuống, áp môi lên môi người kia, tựa như thân thể
ấm áp của thiếu niên là nguồn nhiệt duy nhất trên thế gian này. Hành động đó
khiến tự bản thân hắn cũng cảm thấy kinh hãi.
Trời ạ… Ta bị làm sao vậy? Sao lại có
thể hôn một tên Nhật nhân hèn hạ, thậm chí còn là một tên lừa đảo mà Liên quân
phái tới chứ!
Khi tâm tình chán nản của hắn hồi phục
lại thì thấy thân ảnh người kia đang nhạt nhòa rồi dần dần biến mất. Hắn vội vã
vươn tay muốn bắt lấy tàn ảnh của cậu, thế nhưng trong lòng bàn tay chỉ còn
trống rỗng.
Rio đang ngủ trong doanh trướng của
mình, vì quá mệt mỏi mà suy tư đứt đoạn khiến cho Liên lạc thú giữa cậu và
Knight Derwent yếu đi.
Chính là đêm hôm đó, có một chuyện
không ai ngờ tới đã xảy ra.
Vốn dĩ sáng hôm sau, Liên quân định sẽ
ba mặt tấn công quân Rừng
già sâu thẳm, nhưng hành động còn chưa được triển khai thì
Mefile đã phái ra năm ngàn quân trực diện công kích vùng nước cạn.
Binh lính của Liên quân đóng ở đây
ngoài số quân hơn một ngàn người mà Rio thống lĩnh, trong đó còn có gần bốn
trăm người vừa tốt nghiệp, thì còn có Thiếu tướng Jane Sullivan chỉ huy năm
ngàn người. Theo nhân số nhìn lại, dường như phía Rio có lợi thế hơn so với đám
quân đột kích của Rừng
già sâu thẳm. Nhưng trận chiến đêm đó lại hoàn toàn nằm ngoài
dự liệu của Liên quân.
Phi Hành thú hợp thành bầy phát ra
tiếng kêu trên không trung khiến quân địch chưa vào tới trận địa đã bị Liên
quân phát hiện. Tín hiệu phòng ngự và nghênh chiến làm Rio bừng tỉnh. Họ không
có tiễn trận của Nhân ngư hỗ trợ nên Thiếu tướng Sullivan nắm thời cơ, sắp xếp
cho toàn bộ những quân lính am hiểu Speed lên tuyến đầu, trong đó cũng có thuộc
hạ Hitcock của Rio. Một khi quân địch tiến vào phạm vi công kích của Speed thì
những linh thú với tộc độ còn nhanh hơn nhiều lần tiễn trận của Nhân ngư ầm ầm
lao tới, khí thế kia không kém gì lúc hai, ba con Địa ngục chi mâu phóng ra
linh thú phụ thuộc. Rio không khỏi khâm phục vị nữ Thiếu tướng này, xem ra
trong quân của cô có không ít người thiện chiến.
Rồi họ cũng thành công trong việc ngăn
cản đợt công kích đầu tiên của quân địch.
“Xem ra Mefile đã đoán được sáng mai
chúng ta sẽ ba mặt giáp công bao vây bà ta. Liệt
cốc sông băng bên kia khó điều binh, ngay chính diện lại có Nguyên soái Isis
nên vùng nước cạn này chính là nơi dễ hạ nhất.” Jane nhìn đám quân địch thoáng
lùi về sau thì không khỏi có phần lo lắng.
“Mà xử lý chúng ta xong thì ba mặt giáp
công không thể hình thành, bà ta cũng có cơ hội để từ đây đánh úp Liên quân.”
Rio hiểu được trong lòng Jane đang nghĩ gì.
“Cho nên trận chiến này đối với quân
địch mà nói, nhất định phải nhanh chóng kết thúc. Vậy nên… chỉ sợ bọn chúng
phái ra những kẻ không dưới hàm Thiếu tướng đâu.”
Jane phân tích không sai.
Sau hiệu lệnh rút quân, quân địch liền
điều chỉnh trận đồ, trong phút chốc vài chục Nguyệt điểu xông lên phía trước.
Thậm chí bọn chúng còn không cần quan tâm Nguyệt điểu phóng ra đồng loạt như
thế có làm thuộc hạ phe mình bị thương hay không.
Trong khi đó, số Nguyệt điểu Liên quân
có thể phóng ra được không bằng một nửa đối phương. Mà Jane không làm thì thôi,
đã làm phải làm đến cùng. Cô trực tiếp phóng Địa ngục chi mâu ra, một hơi đem
toàn bộ đám Nguyệt điểu kia thành thức ăn nuốt vào trong bụng. Rio biết, trận
chiến này không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu, liền ra lệnh cho một vị Chuẩn
giáo đưa những học sinh vừa tốt nghiệp rời xa chiến trường. Bọn họ mới tới, căn
bản không thể trở thành lực lượng chiến đấu được.
Jane thả linh thú ra chưa bao lâu thì
đối phương liền phóng ra năm, sáu con Địa ngục chi mâu. Rio mệnh lệnh toàn bộ
quân Liên quân dùng tốc độ nhanh nhất rút lui, dù sao linh thú này cũng có phạm
vi công kích rất lớn, một khi linh thú phụ thuộc được phóng ra thì toàn quân có
thể bị tiêu diệt.
Còn chưa rút được bao xa thì quả như
Rio sở liệu, rất nhiều linh thú phụ thuộc liền nghe lệnh tập kích Liên quân.
Rio hô lớn, “Thả Pratt ra –” sau đó xoay người chạy đến trợ giúp Jane đang bị
vây khốn.
Các ngươi coi thường Liên quân quá đấy! -
Rio nhíu mày.
Ngay khi Jane sắp không chống đỡ được
áp lực ngập đầu kia thì năm, sáu con Địa ngục chi mâu của quân địch bị đẩy ra,
giúp cho cô có cơ hội thở dốc. Điều khiến cô kinh ngạc hơn là người vừa cứu cô
lại là vị Thượng tá trẻ tuổi kia. Đối với năng lực của cậu, cô cũng đã sớm nghe
qua. Nhưng còn việc cậu có thể cùng lúc phóng ra ba con Địa ngục chi mâu cùng
một lúc thì cô vẫn cho rằng đó là người ta nói quá lên thôi, vì dù sao cậu ta
cũng mới ra trường chưa được hai năm. Những người trẻ tuổi có thể lên được chức
Thượng tá đã không nhiều rồi.
“Chết tiệt, lực sát thương của Địa ngục
chi mâu quá lớn, phải nhanh chóng giải quyết chúng nó mới được, nếu không người
của chúng ta chống đỡ sao nổi!” Rio nhìn Jane tựa như hạ quyết định gì đó.
“Cứ làm việc cậu muốn, không cần quan
tâm đến ta.” Lúc này Thiếu tướng Jane Sullivan đã có sự tin tưởng khó giải
thích được với chàng trai trẻ tuổi này.
Rio buông khống chế đối với Địa ngục
chi mâu, thấy chúng bị quân địch chặn lại rồi đổ về phía mình, ngay tức thì,
năm, sáu sợi dây đỏ được bắn ra, hội tụ thành một dải sáng lấp lánh, lộ ra cái
đuôi dài mảnh trên bầu trời khiến toàn bộ linh thú phụ thuộc ngăn cản chúng đều
nát bấy rồi hóa thành hơi nước.
Đó là… Nguyệt điểu sao?
Jane hiểu rõ được khi một linh thú được
nén nhỏ lại sẽ có được lực xuyên thấu mãnh liệt như thế nào, nhưng đây là lần
đầu tiên cô nhìn thấy một người có thể cùng lúc nén nhỏ hàng loạt Nguyệt điểu
rồi lại kết hợp được sức mạnh của chúng…
Sẽ thành công sao?
Cô mở to đôi mắt, nhìn dòng ánh sáng đỏ
rực đó ầm ầm lao vào một con Địa ngục chi mâu. Âm thanh của sự vụn vỡ chấn động
không gian, sau đó như phá kén, xuyên thủng từ trước ra sau, tựa hồ không có
thế lực nào ngăn cản được sự phá hủy của chúng.
“Hay lắm!” Jane không khỏi tán thưởng.
Để giúp Rio giảm bớt áp lực, cô cũng
nén ba con Nguyệt điểu đánh úp về một con ma thú. Chính khi đập vào nó, cô mới
biết lối suy nghĩ của vị Thượng tá này có bao nhiêu kiên cường dẻo dai, bởi
Jane cơ hồ phải quên hết phòng thủ mà chuyên tâm khống chế Nguyệt điểu mới miễn
cưỡng đâm được vào linh thú của kẻ địch.
Ba con ma thú còn lại nhận ra nguy
hiểm, rít gào phun ra hàng loạt linh thú phụ thuộc theo dòng khí cực đại, ý đồ
thừa dịp Rio và Jane không thể phân tâm triển khai phòng ngự mà tiêu diệt họ.
“Cẩn thận –” Chẳng biết từ lúc nào,
Hitcock và Counvenli đã tới phía sau, mở rộng Pratt cố sức trợ giúp họ ngăn cản
đợt công kích này.
Giữa một thế trận rối loạn như thế, Rio
không hề thả lỏng ý chí tấn công. Nguyệt điểu của cậu một hơi đâm thủng con linh
thú thứ hai. Khi cát bụi bay đi, hai con Địa ngục chi mâu còn sót lại tựa hồ
vùng vẫy giãy chết liều lĩnh đánh về phía họ, áp lực mãnh liệt đó khiến Rio
không khỏi lùi về sau mười thước.
“Chỉ còn hai con thì không phải lo!”
Rio cười với Jane.
Hai người phóng ra Địa ngục chi mâu ứng
chiến. Liên quân chỉ phóng ra năm con cũng khiến cho quân địch không thể chống
đỡ được. Không đến nửa khắc sau, toàn bộ năm ngàn quân do Mefile phái tới bị
diệt sạch.
Rio thở hổn hển, quay đầu nhìn
Counvenli vẫn ở phía sau bảo vệ mình. Người kia không
nói gì, chỉ ở đó chăm chú nhìn cậu, trong ánh mắt bình tĩnh là sự tán thưởng và
cổ vũ không lời.
Trong Liên quân phát ra tiếng hoan hô,
vừa là cười nhạo với kẻ địch và cũng là tin chắc vào quân mình.
Jane vỗ vai Rio, nói một câu, “Không hổ
là con của Victor!”
Chỉ một câu này thôi cũng khiến Rio vui
sướng hơn hết thảy những lời khen ngợi khoa trương khác.
Lệnh rút quân được phát ra, Liên quân
liền tập kết lại. Tuy rằng đêm nay mọi người đã sức cùng lực kiệt, nhưng thắng
lợi này khiến họ càng tin tưởng hơn vào đợt giáp công ba mặt sáng mai.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nghỉ
ngơi tại nơi đóng quân thì có người bất ngờ hét lớn, “Trời ơi — Đó là thứ gì
vậy –”
Rio quay đầu lại, thấy ngôi sao leo lắt
phía xa bỗng nhiên biến mất, cả bầu trời như bị bóng đêm bủa vây. Rio nheo mắt
lại, cố sức nhìn xem đó là thứ gì. Mà Jane Sullivan nhìn về phương xa mở to
miệng như muốn nói gì mà lại không thể thốt nên lời vì quá đỗi kinh hoàng.
“Là… Swatch…” Counvenli khẽ nói.
Rio kinh hãi, “Lệnh cho toàn quân rút
lui–”
Nơi này không thể bảo vệ được, nếu đã
không thể thì đừng nên tăng thêm thương vong…
Thậm chí là tất cả mạng sống của mọi người.
“Không kịp rồi… Không ai có thể tránh
được Swatch.” Trong mắt Jane hiện lên nỗi tuyệt vọng vô bờ.
“Không kịp cũng phải thử một lần, rút
được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu –” Rio cưỡi Phi Hành thú tổ chức mọi người rút
đi.
Counvenli đi bên cậu khiến Rio có phần
lo lắng, “Counvenli — ông còn ở đây làm gì, mọi người đều rút rồi mà!” Chưa đến
nửa khắc nữa thì còn quái vật khổng lồ kia đã che một góc trời, rất nhanh có
thể kéo tới chỗ họ.
“Ta là phó quan của Ngài, trách nhiệm
của ta là đứng bên cạnh Ngài.” Counvenli đáp.
“Ông đang nói gì vậy! Bây giờ không
phải lúc thảo luận chức trách đâu! Hãy nghĩ đến vợ con của ông đi! Họ có bao
lần được gặp ông chứ! Bây giờ lập tức rút ngay!” Rio không khỏi càng thêm lo
lắng.
Lúc này toàn bộ không khí đều vọt về
phía trước, những con Phi Hành thú dừng lại giữa không trung không chịu khống
chế mà thoát khỏi hàng ngũ.
Thế là Swatch đã kéo dài đến trên đỉnh
đầu họ…
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, mấy trăm
người chưa kịp rút khỏi tiền tuyến cứ như vậy bị nuốt chửng ngay trước mặt Rio.
Cậu vươn tay ra nhưng không thể bắt được bất cứ người nào cả.
Việc đó khiến Rio cảm giác hoàn toàn vô
lực.
Quân đội vẫn gian nan rút đi, nhưng rõ
ràng tốc độ đó không thể bằng sức cắn nuốt của Swatch.
Trong gió thổi mãnh liệt, Rio cố hết
sức mới miễn cưỡng giữ lại thân mình, nhưng không cần mở mắt ra nhìn cậu cũng
biết, mỗi giây qua đi đều không ngừng có người bị hút vào trong bụng Swatch.
Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng đó thì chỉ sợ không đến mười phút thì sáu nghìn
người liền không còn tồn tại nữa.
Chỉ bởi nó quá lớn mà ta sẽ nhân nhượng
sao?
Chỉ bởi nó còn đáng sợ hơn hắc động của
Samuel Agere mà ta phải sợ hãi sao?
Chỉ bởi nó tên là ‘Swatch’ mà ta phải
tuyệt vọng nghĩ rằng mình không thể nào thắng nó được?
Ta tuyệt đối không cam lòng bị nó phá
hủy khi chưa làm gì cả!
Ngay khi mọi người liều mạng muốn thoát
khỏi phạm vi cắn nuốt của Swatch thì năm, sáu con Địa ngục chi mâu gào thét
hiện ra giữa không khí lao thẳng về hướng con quái vật khổng lồ giữa không
trung kia.
Trong nháy mắt Jane cũng hiểu được ý
Rio, cô cũng phóng linh thú của mình ra, mà những sĩ quan đang chạy trối chết
cũng như được cổ vũ, vài chục con Nguyệt điểu hí vang xông ra. Trong không khí
này, không ít binh sĩ quên đi cơ hội rút lui, vội vàng phóng hết linh thú ra
ngoài.
“Mấy người…” Rio nôn nóng, vốn dĩ cậu
hy vọng Địa ngục chi mâu của mình có thể giữ chân Swatch để những người còn lại
có thời gian rút lui, nhưng bây giờ lại…
Giờ mọi người đang cùng mình kề vai
chiến đấu!
Vốn suy nghĩ chỉ dừng lại ở việc Địa
ngục chi mâu cố sức chống đỡ thì giờ Rio lại cảm thấy như có năng lượng mãnh
liệt chạy rần rật trong sống lưng. Cậu thoáng quay đầu, trông thấy hai tay
Counvenli đỡ lấy cơ thể sắp ngã vì không còn sức lực của mình.
“Nhớ kỹ, Ngài không phải chỉ có một
mình.”
Binh lính cách đó không xa cũng gào
lớn, “Ta không tin đánh không lại nó!”
Đúng vậy, ta không tin với tất cả sức
lực của mọi người không đánh chết được nó!
Rio cắn răng, linh thú của cậu đang
giãy dụa trước mặt Swatch bỗng to lớn hơn mấy lần, cơ hồ muốn chặn lại dòng khí
hút vào của con quái vật kia.
Trong chủ doanh của Rừng
già sâu thẳm, Mefile cảm nhận được Swatch của mình hình như
đang gặp rắc rối, trên khóe môi thoáng hiện nét cười thâm trầm.
“Sao vậy?” Ngồi bên cạnh nàng là Minos
đi theo Constantin tới Nam tuyến còn chưa chịu về. Hắn không nhìn Mefile mà chỉ
chơi đùa cung tên trên tay.
“Không có gì, nhiều năm như vậy, cuối
cùng cũng gặp chuyện hay hay.” Mefile nhún vai.
Đứa nhỏ, có phải con quá coi thường ta
không?
Khi sắp tuyệt vọng, khi mà toàn bộ ánh
dương đều tắt ngấm… Con còn có thể kiên trì tới cùng không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét