Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

[Phệ ái như huyết] Chương 73


Bảy con Địa ngục chi mâu hung hăng lao vào Swatch làm cho con thú to lớn kia cũng phải chấn động.
Năm ngàn người đồng tâm hiệp lực quyết đánh đến cùng, bức con quái thú đã từng cắn nuốt không ít anh hào trên chiến trường cũng phải thoáng lùi về phía sau. Điều đó càng thêm cổ vũ sĩ khí Liên quân.
Mọi người dùng toàn lực thét gào như động lực vô hình thúc đẩy Rio càng thêm dùng sức lên linh thú của mình.

Swatch cường đại là điều không cần nghi ngờ, nhưng trước đòn tấn công như vũ bão đó cũng không khỏi lùi về phía sau.
Ngay khi Rio đang ôm ấp hy vọng rằng bọn họ có lẽ có thể đẩy Swatch về, thì bỗng dưng nó bành trướng hơn. Mọi người ngây ngốc ngẩng đầu nhìn vào thời khắc quyết định này.
Dù cho Rio muốn kéo linh thú của mình quay lại như thế nào, nhưng chúng cũng như diều đứt dây bị hút vào trong cái mồm rộng của Swatch. Nguyệt điểu, Snake, Speed và hàng loạt linh thú tụ lại một chỗ giống như mì trong bát, nhanh chóng trở thành thức ăn cho Swatch.
Trên chiến trường bỗng nhiên tĩnh lặng, chỉ còn Swatch vẫn bành trướng theo nhịp tim đập ngày càng nhanh của mọi người.
Không ít người ôm lấy chiến hữu bên cạnh mình, cũng có người nhắm mắt lại, chờ đợi thời khắc hủy diệt.
Nhưng thời gian chỉ kịp cho một cái thở dài, Swatch lại mở to miệng, tựa hồ cả không gian đều nằm trong phạm vi bàn ăn của nó.
Rất nhiều quân lính bị dòng khí không thể ngăn cản được đó cuốn đi, mà Rio chỉ có thể trơ mắt nhìn họ sẽ lướt qua mình trong dòng lũ, rất nhanh, rồi không thể nào trở về được nữa.
Cuối cùng Rio cũng không còn sức lực để tiếp tục chống đỡ, Phi Hành thú dần dần bị kéo tới. Khi cậu mở mắt ra thì miệng con Swatch còn tàn nhẫn hơn hắc động đã gần ngay trước mặt.
Một khắc này, Counvenli vẫn theo bên cạnh cậu lập tức bị kéo tới. Rio vô cùng hoảng sợ, vội vàng túm lấy hắn.
“Thả ta ra — chỉ cần Ngài cố gắng thêm chút nữa là có thể rời khỏi nơi này –” Counvenli muốn đẩy Rio ra, “Nhà Rozadol chỉ còn lại mình Ngài thôi!”
Rio vốn dĩ không có tâm tư nghe hắn nói gì, cậu chỉ biết mình tuyệt đối không thể buông tay. Nghiến chặt răng, bên tai nghe thấy tiếng gió thổi không ngừng, mà xương cốt cậu tựa hồ đang vang lên tiếng run rẩy.
“Chạy đi —— đừng quan tâm đến ta ——” Counvenli nhìn dáng vẻ chấp nhất của Rio thì càng thêm lo lắng, “Hiện giờ không phải là lúc để Ngài quan tâm người khác đâu! Ai có thể sống được thì phải sống chứ!”
Rio vẫn không đoái hoài, chỉ kháng cự vô ích với Swatch.
Counvenli thở dài, “Cám ơn con! Nhưng con không thể chết được!” Hắn chạm vào đoản đao bên hông, hạ quyết tâm chém đứt cánh tay mình.
Việc đó khiến Rio vô cùng hoảng sợ, càng cố gắng túm lấy hắn, “Đừng mà — Counvenli —”
Đoản đao vừa ra khỏi vỏ đã bị Swatch hút đi.
Counvenli thất vọng hét to một tiếng. Nhưng tiếng thét đó lại khiến nước mắt Rio tuôn trào.


Rio còn nhớ những ngày mình và Counvenli ngồi bên lửa trại, trên mặt hắn hiện nét cười quyến luyến, ánh mắt tựa như mặt cát dưới đáy sông, mềm mại. Hắn nói về vợ hắn, về con hắn. Hắn thì thầm rằng, nếu có một ngày con hắn vào Học viện không phải vì làm quân dự bị, mà là để học thứ mà nó thích thì tốt biết bao.
Rio nhìn nét mặt đau đớn tột cùng của Counvenli, biết rằng hai người đã tiến vào trong miệng Swatch, chẳng mấy chốc sẽ trôi vào bụng nó, rồi tính mạng sẽ dần tiêu tan.
Thực xin lỗi, Counvenli… Nếu một ngày ông phải chết, thì không nên ở trong này. Hẳn là ông phải nằm trên giường mềm mại, có vợ con rúc vào lòng, con cháu đầy nhà. Rồi họ sẽ chăm chú nhìn vào ông, và cả nhóm bạn già của ông nữa, có lẽ họ sẽ đi trước ông một bước, có lẽ sẽ đứng một bên oán hận vì sao ông lại ra đi sớm như vậy…
Thực xin lỗi, là vì con quá yếu đuối…
Counvenli nhắm hai mắt lại, “Đứa ngốc này!”
Con biết,  con là một đứa ngốc vô dụng. Khi Knight Derwent bị đưa đi, con cũng chỉ có thể nhìn từ phía xa. Dù cho con có thề thốt bao nhiêu rằng sẽ phá được Cung điện mùa Đông thì trước sự thật này, con cũng chỉ có thể cúi đầu.
Counvenli kéo Rio vào trong lòng, nhè nhẹ xoa đầu cậu, tựa như một người cha nhân từ đau lòng an ủi đứa con nhút nhát, “Ta nói con ngốc là vì ta bực con, sao lại dễ dàng buông tay như vậy!”
Một câu nói này thôi nhưng khiến Rio sợ ngây người.
Bởi cậu từ bỏ quá nhanh, nên Knight Derwent mới bị mang đi.
Bởi cậu từ bỏ quá nhanh, nên năm ngàn binh sĩ và cả những chiến hữu vẫn kề vai chiến đấu với cậu sắp phải chôn thân nơi này.
Có phải cậu lại sắp từ bỏ nữa không?
Nhìn bên trong Swatch tối như mực, mùi thối rữa sộc thẳng vào mũi Rio.
Không có việc không thể làm được, chỉ có việc phải làm mà thôi.
Victor, Người đã dùng tính mạng của chính mình để chứng minh câu nói đó, mà con lại là con của Người!
Rio nhắm mắt lại, đưa dòng suy nghĩ mãnh liệt phá tan hàng rào của Swatch, kéo dài ra ngoài không gian này.
Mefile, tôi không biết vì sao bà lại thả Swatch ra. Nhưng tôi biết mình chiến đấu vì điều gì!

Mefile đang chống đầu đợi kết quả cuối cùng lại thở dài một hơi, vẫn là bị nuốt vào sao.
Bỗng nhiên bà cảm thấy lực lượng điều khiển Swatch của mình bị quấn vào, mà kẻ kia dựa vào năng lượng bà phóng ra mà truy lùng tới đây.
Mefile ngẩn người, rồi thoáng cười. 
Đứa nhỏ được lắm, để ta xem con có khả năng gì.
Cuối cùng suy nghĩ của Rio đã chạm tới Mefile, muốn theo sức mạnh đó lẩn vào đầu óc bà. Nhưng rất nhanh cậu liền hiểu được rằng kẻ địch của cậu cũng không phải kẻ tầm thường.
Ta đã sống mấy ngàn năm, làm sao dễ dàng để con lọt vào được, nếu không thì ta đây sớm đã mất mạng rồi. 
Mefile từ tốn nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Trán Rio bắt đầu đổ mồ hôi. Counvenli biết cậu đang muốn cố làm gì nên càng thêm ôm chặt lấy. Chất dịch ăn mòn trong cơ thể Swatch bắt đầu lan tràn, nếu không thể cướp được con linh thú này trước khi nó hóa cả lũ thành xương khô thì chắc chắn tất cả sẽ chỉ còn lại xương cốt, thối rữa ở nơi không ánh sáng này.
Không còn thời gian để tiếp tục lằng nhằng nữa!
Rio từ bỏ việc lẩn vào đại não Mefile mà đem toàn bộ sức lực bám vào sợi dây suy nghĩ điều khiển Swatch của bà, quấn lấy, buộc chặt, dùng toàn lực mà kéo.
Mefile đứng bật dậy. Minos ngồi bên cạnh cũng phải hỏi một câu, “Sao vậy?” nhưng Mefile chỉ nhíu mày không đáp.
Rio kinh ngạc phát hiện, lối suy nghĩ của Mefile kiên cường mà tràn ngập co dãn. Bà có thể theo sự giằng xé của Rio mà thả dài suy tư của mình khiến cho cố gắng của cậu chỉ là vô ích, thậm chí bà còn thuận thế quấn lấy sức mạnh của Rio, muốn bóp chết suy nghĩ đang ở bên ngoài đại não của cậu.
Trong khoảnh khắc này Rio cảm thấy mình không thể thở nổi, muốn giãy khỏi sức mạnh đang trói buộc mình. Thế nhưng trước thế lực cường đại của Mefile thì sự giãy dụa đó chẳng khác nào lực đánh của trẻ con, đã không thể tiến công lại vô pháp lui về.
Ta nên làm gì bây giờ? Ta phải làm gì bây giờ?
Rio cắn nát môi, nếm thấy mùi máu.
Trừ việc càng mạnh hơn bà ta thì Rio, mày không còn đường lui nữa đâu!
Nếu bây giờ thất bại thì không chỉ Counvenli – người vẫn thầm lặng ủng hộ mày, mà cả những chiến hữu của mày cũng bỏ mạng nơi này. Mày sẽ không thể nào đứng ở Cung điện mùa Đông để nói cho Knight Derwent biết mày là ai. Và cả Phyllis nữa, mày đã đáp ứng anh ấy là sẽ trở về rồi mà!
Dù có tuyệt vọng bao nhiêu thì mày cũng có thể phá kén mà ra!
Rio tựa hồ cảm nhận được ngón tay Phyllis kéo tay mình chạm vào vỏ cứng.
Cậu cảm nhận trong đầu mình đang trào ra thứ gì đó mang theo nỗi lòng khẩn cấp mà kiên định, thẩm thấu vào sức mạnh của Mefile, sau đó chỉ trong chốc lát bành trướng, tựa như muôn ngàn lưỡi dao chặt phá mọi rào cản.
Mefile không ngừng muốn thu lại sức mạnh của mình, nhưng chỉ phí công vô ích khi phát hiện ra loại sức mạnh không cho phép lùi bước kia đã bức đến trước mặt, cơ hồ đánh mất năng lực. Sự quả quyết của bà sụp hủy một tầng lại một tầng, mãi đến khi những nơi đã tan vỡ bị ngọn cuồng phong của đối thủ cuốn sạch.
“Rốt cuộc vì cái gì… khiến cho con cường đại như vậy…” Mefile mang vẻ mặt khó hiểu, rồi lại nở nụ cười.
Ta thực ngốc.
Thật ra có rất nhiều chuyện không liên quan đến thời gian, cũng không phải ở chỗ hiểu được mình tồn tại vì cái gì, mà chỉ là mình đang bảo vệ thứ gì thôi.
https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEh2IwlkBrd0jtmJXEOvKLyPZ6g1_Esu6Zwf3QM-fykiausSbNCGT9GamcH99XssokeUbBP5dbJ3WK4vl3sE-wxQfdusjZcno-cC_sZTrL8HaWwYhp9InPrh4ubQ6FuUCQ420DQnyz9n90mN/s320/yk.jpg
Trong lúc đám binh sĩ giãy dụa trong khoang bụng Swatch thì ánh sáng ban mai nhẹ nhàng soi rọi, tựa như sinh mệnh một lần nữa được ban phát khiến người ta không thể mở mắt ra nổi.
Bóng tối như tấm màn bị xé bỏ, chậm rãi tan biến trong không khí.
Mọi người mơ hồ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Họ còn sống chăng?
Rio nhìn chăm chăm vào tia sáng le lói phía xa, ngây ngốc thì thào, “Ta đã thành công sao… Ta thành công rồi sao…”
“Đúng thế… con đã thành công rồi.” Ánh mắt Counvenli bỗng nhòe, “Phụ thân của con nhất định sẽ vẻ vang nhờ con!”
Sáng sớm đến cũng có nghĩa cuộc chiến vây công Mefile sẽ bắt đầu.
Rio quay đầu lại nhìn đám binh sĩ vừa sống sót sau tai nạn, thét lớn, “Các người còn sức chiến đấu không?”
Tiếng trả lời không phải đều như một, nhưng không hề có chút gì mệt mỏi bạc nhược mà mạnh mẽ tràn đầy tin tưởng.
“Đương nhiên!”
“Tiện thể đánh luôn tới Cung điện mùa Đông đi!”
“Có Thượng tá ở đây, chúng ta còn sợ cái gì chứ!”
Mọi người sôi nổi cưỡi Phi hành thú, thế trận tiến công đã ổn định đâu vào đấy.
Rio lại càng tin tưởng gấp trăm lần, quay đầu bước đi.
Mefile, cũng phải để quân của bà cảm thụ nỗi tuyệt vọng khi bị Swatch cắn nuốt là thế nào chứ.
Vì thế, trong tiếng kinh hô của mọi người, Rio liền phóng con linh thú vĩ đại vừa cướp được của Mefile ra ngoài.

Claude suất lĩnh đội binh tấn công ngay chính diện làm tổn hao toàn bộ tinh lực của Mefile, mà quân đặc nhiệm đổ xuống từ sông băng, thành công đánh lén đối phương. Nhưng lúc này Swatch của Mefile đã trở lại, chỉ là nó lại nuốt chửng đám quân mà bà thống lĩnh, quả là tứ phía nguy nan. Nếu như không buông tha cho chiến tuyến lúc này thì toàn quân nhất định diệt vong.
“Claude, chưa bao giờ ông lại làm lòng ta đau như thế ——” Mefile phóng ra linh thú truyền tin nói nhỏ bên tai Claude. Nhưng Claude dường như không chút dao động nào, chỉ đẩy Thứu Long của bà từng bước từng bước lùi về phía sau.
Mấy ngàn năm trước, nàng đã sớm làm lòng ta đau xé, huống hồ hiện tại? Claude mỉm cười thản nhiên.
Minos liếc mắt nhìn Mefile một cái liền xoay người rời đi.
“Hừ —— ngươi muốn làm gì ——” Mefile gian nan nghiêng mặt cao giọng hỏi.
“Giải quyết kẻ nguy hiểm nhất!” Minos không quay lại, chỉ hướng về phía vùng nước cạn.
Thôi chết —— đứa nhỏ kia! Mefile muốn gọi Minos lại, nhưng không được.

Minos nhìn vị sĩ quan chỉ huy trẻ tuổi đang điều khiển Swatch từ phía xa kia, thoáng hiện nụ cười khinh miệt.
Ngươi được lắm thằng quỷ kia. Nhưng để ta xem ngươi còn được như thế nữa không?
Loan cung trong tay Minos tựa hồ tạo thành hình trăng tròn, làm mọi người vì tránh né Swatch đang vội vã chạy về lại gặp phải tiễn vũ của hắn, chẳng khác nào cá chuồn ngược dòng. Dòng khí lôi kéo khiến bọn lính nặng nề văng ra, mà sức mạnh vẫn không hề suy giảm.
Ngay khi nhóm quân ở vùng nước cạn còn tin chắc họ sẽ toàn thắng trở về thì tiếng vun vút chói tai trong không khí khiến không ít người bịt chặt tai, thậm chí có những người ngã xuống khỏi Phi hành thú.
“Cẩn thận ——” Counvenli thét lớn vội chạy tới, Jane Sullivan không nghĩ nhiều liền mở Pratt ra, nhưng tựa như không có bất kỳ lá chắn nào có thể ngăn cản được thứ vũ khí sắc bén kia.
Hunting của Rio nhào tới, nhưng mũi tên kia lập tức đâm thủng răng nó để rồi lao vào Pratt của Rio.
Các tướng sĩ vội lao ra, nhưng mũi tên kia đã kịp xuyên thủng. Vị Thượng tá mà họ tôn kính bắt được đuôi mũi tên, chỉ đáng tiếc mũi nhọn đã đâm vào lồng ngực cậu, máu từ từ thấm ướt vạt áo. Cậu không ngã xuống, mãi đến khi Counvenli đỡ được thân thể cậu vững vàng.
Khóe môi Minos nhếch lên, hắn nghĩ lối đi ở vùng nước cạn này có thể đả thông được rồi, nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ được rằng, Swatch kia chỉ không tiến về phía trước tiếp tục cắn nuốt, mà vẫn tiếp tục giữ chặt lối vào khiến quân đội Rừng già sâu thẳm không có đường thối lui.
“Chết tiệt!” Minos lại giương cung, tiếc là Swatch đã che đi mục tiêu của hắn, “Được rồi —để xem ngươi trụ được bao lâu!”

Rio đau đớn không sao chịu nổi, hơi thở dần dần yếu đi. Cậu không ngốc, cậu biết rõ nơi bị bắn trúng chắc chắn là trái tim mình.
“Rio… Rio…” Ngón tay Counvenli run rẩy lên, cố gắng bịt chặt miệng vết thương.
Quân sĩ căm phẫn, vị Thượng tá đã giải cứu họ ra khỏi bụng Swatch, người đã đưa kỳ tích hiện ra trước mặt họ, giờ lại bị thương dưới mũi tên của kẻ thù.
Thân thể Rio bắt đầu yếu đi, Phi hành thú tiêu tán trong không khí, Counvenli vội vàng đón lấy cậu.
Jane Sullivan hoảng loạn lấy ra Nước mắt Nhân Ngư của mình rót vào miệng Rio, nhưng không ngờ Rio lại không tỉnh lại.
Counvenli càng thêm lo lắng, lại tìm Nước mắt Nhân Ngư của mình và của Rio để cho cậu uống thêm, nhưng Rio không thể bình phục lại. Đôi mắt cậu hé mở, cặp môi mấp máy.
Phyllis… Knight Derwent… Em xin lỗi…

Ngồi trên tầng thượng ngắm Tinh hải, Knight Derwent vô cùng buồn chán. Jie Lena ngồi bên cạnh cùng hắn.
“Nghe nói Mefile đặc biệt yêu tha thiết Tinh hải. Chỉ cần trở về Cung điện mùa Đông lại ngồi ở chỗ em đang ngồi này, nhìn đăm đăm về hướng kia.” Jie Lena cảm nhận ngọn gió rồi nhẹ nhàng duỗi thân.
“Tinh hải không phải là mộ của sao băng sao?” Knight Derwent lẩm bẩm nói.
Ngay tại khoảnh khắc đó trái tim hắn đột nhiên đau buốt, nỗi đau đó cơ hồ muốn kéo sinh mệnh hắn ra ngoài cơ thể.
Hắn bỗng túm chặt lồng ngực đổ nhào xuống đất, mồ hôi lạnh ứa ra, ngay cả đôi môi cũng bắt đầu trở nên trắng bệch.
“Em… sao thế!” Jie Lenan nhìn phản ứng của hắn thì vô cùng hoảng sợ, kéo cổ áo của hắn ra, nhưng kỳ lạ là không thấy chút vết thương nào, “Để chị đưa em về nghỉ!”
Knight Derwent không nói gì, chỉ lắc đầu.
Là chuyện gì, có thể khiến ta đau đớn đến thế?

“Xem ra chúng ta sắp thắng rồi!” Liszt vỗ vai Phyllis.
“A…” Phyllis quay đầu lại, sợi tóc bị gió cuốn đi, không hiểu sao trong lòng chợt dâng lên nỗi lo sợ bất an.
“Sao thế?” Sợi tóc Hierna như đao nhọn xuyên vào tuyết, chỉ trong chốc lát nền tuyết đột nhiên nhuốm đỏ. Cô đã giải quyết xong một tên Huyết tộc định đánh lén Phyllis. “Xin anh đừng tùy tiện thất thần như thế, giờ sắp thắng đến nơi rồi mà anh còn mất mạng thì thật không đáng!”
Nơi nước cạn truyền đến một trận gào thét, tựa như ý chí chiến đấu của bọn họ còn điên cuồng hơn cả cơn đại hồng thủy.
“Ôi trời… Không nghĩ họ lại tích cực như thế…” Duchovny nhăn mày khó hiểu.
Cặp mắt Phyllis bỗng mở lớn, tựa hồ anh nhận ra có chuyện gì bất thường, vội vã chạy tới, “Nơi này giao lại cho các ngươi!”
Loại cảm giác bất an này khiến anh sợ hãi đến nỗi tưởng như máu trong cơ thể đều run rẩy… 
Rio, có phải em đã gặp phải chuyện gì rồi không?

Swatch chặn trước cửa đã tiêu tan, khóe miệng Minos thoáng hiện nụ cười đắc ý. 
Cũng với mũi tên đó, ta bắn thủng Pratt của Victor, giờ ta cũng bắn hạ ngươi, phụ tử các ngươi đúng là đồng mệnh a!
Nhưng khi hắn thấy binh sĩ Liên quân ào tới, điên cuồng gầm lên giận dữ, tựa như tính mạng họ là điều không trọng yếu, mà chinh phục và công chiếm mới là ý nghĩa cả cuộc đời họ.
Thấy thế, Nhật nhân điều khiển Phi hành thú chở Minos lập tức đưa hắn lui lại. Nơi ngược gió, tên Nhân ngư tự phụ kiêu ngạo đó quay đầu lại. Hắn không hiểu, hắn đã bắn chết quan chỉ huy của họ rồi thì vì cái gì mà họ còn liều lĩnh xông lên?
Khi Phyllis chạy tới vùng nước cạn thì trận chiến này đã sắp kết thúc. Mefile bỏ lại phòng tuyến đầu tiên của Rừng già sâu thẳm mà chạy vào sâu trong cánh rừng khô.
Nhưng anh không có chút vui mừng khi thắng trận nào cả.
Người mà anh trân ái nhất đang nằm trong vũng máu, vô lực nghiêng đầu trong lòng quan phụ tá, cổ tay cậu trắng bệch yếu đuối rủ xuống bên người, tựa như tất cả đã kết thúc.
Phyllis mở trừng mắt.
Anh đang mơ sao?
Đúng vậy, anh đang trong một giấc mơ mà cảnh tượng như vậy đã hiện lên không biết bao lần. Vì nơi đây là chiến trường, chỉ chút bất cẩn thôi thì sinh mệnh yếu ớt của người con trai kia liền tan biến.
Nhưng là anh không bao giờ ngờ được chuyện đó lại xảy ra nhanh đến thế.
Thậm chí anh đã từng ôm hy vọng rằng, có lẽ  sau khi trải qua vô số lần chém giết trên chiến trường, người con trai đó còn có thể may mắn giữ được tính mạng, từ từ già đi trong cảnh cơm áo không lo.
Anh sẽ xóa đi hình ảnh của cậu trong trí nhớ, nhưng không phải là dùng máu tươi tàn nhẫn đâm vào mắt anh như thế, khiến cho hơi thở của anh tưởng như đóng băng.
“Rio…” Phyllis từng bước từng bước đi tới.
Lần đầu tiên anh cảm thấy gọi ra cái tên ấy lại khó khăn đến thế. Bước chân anh trĩu nặng, tựa hồ nơi anh đến không phải là nơi chứa đựng tình cảm chân thành của mình, mà là chốn địa ngục khiến cho anh thống khổ không sao chịu được.
Phyllis đón lấy Rio trong lòng Counvenli. Vị Thượng tá trẻ tuổi khó thở chầm chậm mở mắt, nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ đó mang theo bi thương thống khổ. Ngón tay anh vĩnh viễn tao nhã như vậy, và bàn tay đang nắm chặt lấy cậu chính là thứ duy nhất Rio cảm nhận được.
Anh ôm lấy cậu chạy vội vã trên chiến trường huyên náo ấy.
Trong mắt Rio, giữa cơn gió lạnh thấu xương, ánh mắt chàng trai đó tựa như đang vùng vẫy giữa sự sống và cái chết.
“Ta sẽ không để em chết! Ta tuyệt đối không cho phép em rời bỏ khi ta còn chưa yên giấc ngàn thu!”

Sự thắng lợi sau cùng này không làm Liên quân vui sướng chút nào.
Hàng vạn người trầm mặc nhìn về phía doanh trướng của Claude.
Quân y tiếc nuối nói với mọi người rằng, mũi tên kia có vuốt nhọn bám sâu vào tim Rio, họ không thể lấy mũi tên ra được bởi vì hành động đó sẽ xé rách trái tim Thượng tá, như vậy cũng chẳng khác nào giết cậu ấy.
Simon ngây ngốc nghe quân y báo cáo rồi che kín đôi mắt mình, “Nó là con của Victor mà!”
“Vậy dùng Nước mắt Nhân Ngư kéo dài mạng cậu ấy đi! Chỉ cần cậu ấy không chết thì sẽ tìm ra cách thôi mà.” Claude mở miệng nói.
“Nhưng mà, nhưng mà… sẽ cần rất nhiều Nước mắt Nhân Ngư…” Quân y không biết phải làm gì.
Claude bước tới đặt một lọ Nước mắt Nhân Ngư lên bàn.
“Nguyên soái…” Quân y muốn nói lại thôi.
“Hãy báo với Nguyên soái của Nhân ngư – Noah Ioster của quân chủ lực, bảo ông ta lập tức phái người tới! Nhất định sẽ có người hiểu được cấu tạo tên của Minos!” Claude hạ lệnh.
Không đến nửa phút sau đã có người tiến đến mang rương gỗ vào. Liszt cúi đầu hành lễ với Claude, “Đây là một trăm bảy mươi sáu bình Nước mắt Nhân Ngư.”
“Quân đặc nhiệm các cậu thực sự quyết định làm vậy sao?” Claude nhìn thanh niên trước mắt, nếu ông nhớ không lầm thì một trăm bảy mươi sáu chính là nhân số của quân đặc nhiệm hiện tại.
“Chúng tôi tuyệt không hối hận.” Liszt nhìn bóng lưng Phyllis đang ôm lấy Rio, lòng lại trĩu nặng.
Chẳng bao lâu sau lại có rất nhiều bình nước mắt Nhân ngư được đưa vào.
Rio nghiêng đầu. Cậu không thể nghe rõ điều gì, cậu chỉ biết mỗi lần tim đập là một lần tra tấn đến cực hạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét