Nếu có ai đó tỉnh lại ở một nơi như vậy hẳn phải cảm tạ số phận
đã ưu đãi.
Nhưng ta – Mạc Tử Úy, lúc này không có chút ý muốn cảm tạ
thiên mệnh nào, mà trong lòng chỉ có một nghi vấn… Rốt cuộc tại vì sao mà ta lại
mặc áo ngủ kẻ ca rô xanh nằm ở giữa vùng rừng núi hoang dã này?
Để ta nhớ lại nào, à… như thế như thế, rồi như vậy như vậy…
Cuối cùng ta cũng có chút manh mối.
Sau những ngày làm việc chăm chỉ, sau cùng ta cũng đã kiếm được
đủ tiền, rời khỏi nhà ông chú phụ trách giám hộ từ sau khi cha mẹ ta qua đời vì
tai nạn giao thông, lúc nào cũng mặt nặng mày nhẹ nhìn ta. Dùng số tiền đó, ta
tự mua cho mình một căn nhà, xem như thoát khỏi những ngày ăn nhờ ở đậu đáng xấu
hổ. Tuy rằng nhà cũng không đẹp đẽ gì, nhưng ít ra thì đó là do ta lao động cực
khổ kiếm được. Quan trọng nhất là, cuối cùng ta cũng có một ngôi nhà cho riêng
mình!
Đương khi ta định trổ tài để làm nên một phen sự nghiệp, thì
tại sao lại tới nơi quỷ quái này?
Chẳng lẽ là…
Đúng rồi!
Chính là cái cửa hàng bán khinh khí cầu dưới lầu!! Lúc ta
chuyển tới đã thấy mấy cái bình gas lớn nguy hiểm lại không ghi nhãn kia, đang
nghĩ một ngày nào đó sẽ trách mắng tên đó một phen… Không ngờ đến tối liền xảy
ra chuyện.
Ta đang ngủ, chỉ nghe thấy một tiếng nổ không biết dùng từ
nào để hình dung, sau đó cột lửa chói lòa xuất hiện bên ngoài cửa sổ, còn kéo
lên thành đám mây bụi khó gặp trong đời… Sau đó ta liền mất tri giác.
Tình huống bây giờ rất rõ ràng, ta không bị vụ bạo khí gas
kia nổ chết. Nhưng vì sao ta không ở bệnh viện mà lại ở cái nơi hoang dã này?
Chẳng lẽ ta bị nổ bay sao? Tạc đến nơi này ư? Không được, ta phải nhanh chóng
đón xe ở vùng lân cận để cầu cứu! Lỡ như chết ở chỗ này… Một đời anh minh của
ta liền bị chôn vùi! Ngay cả tiền bảo hiểm cũng không có nữa. Ta không muốn thấy
tiêu đề bài báo viết: Một chàng thanh niên họ Mạc, trong vụ nổ khí gas ngày hôm
qua, bị tạc bay đến vùng ngoại ô thành phố, cuối cùng vì không thể cấp cứu kịp
thời mà bỏ mạng trong núi. Bởi lẽ người đó không phải chết do vụ nổ nên công ty
bảo hiểm tuyên bố, không có trách nhiệm bồi thường bất cứ khoản phí tổn nào!
Mẹ nó! Dám quịt tiền của ông!! Ông sẽ lấy mạng chó của mày!
Ta vừa nghĩ đến bộ dạng ghê tởm của lũ bảo hiểm khi tìm mọi
cách không trả tiền, ta lại muốn đánh một chiêu “lý ngư đả đĩnh”! Một cái khởi
thân… Cuối cùng lại thành thật lăn một vòng mới bò dậy. Thì là mà… Cũng chẳng
có gì mất mặt, ông đây vốn là học kinh doanh, làm sao đánh ra chiêu đó được…
Ta đứng dậy phủi bụi đất trên người. Đầu xuân a, vùng núi vẫn
hơi lành lạnh. Nhìn hoa hạnh nơi đây đã nở, có thể thốt lên một chữ, “đẹp”! Đất
cũng mềm, có không ít mầm cỏ đang nhú lên, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn chân
không đi giày của ta, ha ha, thật thoải mái!... Nhớ lại, cũng không biết đã bao
lâu ta không có dịp nhàn nhã đi dạo như vậy… Vì kiếm tiền, ta luôn dốc sức ba
trâu chín hổ để làm việc. Nếu không phải công ty cho nghỉ dịp Trung Thu thì
ngay cả thời gian sửa soạng tân gia, ta cũng không có nữa…
Đột nhiên ta cảm thấy có chỗ nào là lạ… Lạ ở đâu nhỉ? Lạ vì
công ty cho nghỉ sao? Công ty cho nghỉ thì có sao nào… Công ty cho nghỉ vào 15
tháng 8 dịp Trung Thu thì làm sao?
… Sau một hồi lặng câm, ta lập tức đông cứng… Nỗi sợ hãi thấu
xương… Thật sự, còn đáng sợ hơn cả cái chết… Ta chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng!
Hoa không còn thơm, cỏ chẳng còn mềm nữa. Ta thấy đáy lòng đều run rẩy… 15
tháng 8 Âm lịch… Trung thu… Nhưng vì sao ta lại ở một nơi xuân về hoa nở thế
này!!!
Thảo nào ta đi sắp một tiếng đồng hồ rồi còn chưa thấy quốc lộ!
Đây rốt cuộc là cái nơi quái nào chứ?! Ta vội vàng xoa dịu nội tâm khủng hoảng.
Ta không ngừng an ủi chính mình, không sao đâu, Mạc Tử Úy! Ra dáng đàn ông chút
đi! Dẫu sao cũng là một thằng cao hơn năm thước, tuy không thể nói đỉnh thiên lập
địa, nhưng một nam nhi cao 1m78 ở phương Bắc chúng ta coi như cũng khá lắm rồi!
Ta còn lâu mới tin chuyện vớ vẩn rằng người cổ đại đều đường đường chính chính
cao hơn bảy thước. Nói đùa sao! Người nào không biết ba thước là một met? Sau
thước là hai met, bảy thước là hai met ba ba. Nếu lời kia là thực thì trên địa
cầu toàn là Diêu Minh à?!
Ta nỗ lực phân tán sự chú ý của mình để tâm thình được thả lỏng
hơn, không nghĩ đến những tình huống tồi tệ nhất nữa.
Cọt kẹt~ Cọt kẹt~
Một hồi tiếng xe kéo cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của ta.
“Họ~~~~~!! Tiểu ca (chú em) đằng kia! Ngươi muốn đi đâu thế?”
Một giọng nói hùng hồn mạnh mẽ, vừa nghe là biết tiếng tiều phu, hét lên với
ta.
Trước mắt ta bây giờ là một người dáng lùn nhưng mạnh mẽ, ngũ
quan mơ hồ, thuộc loại người nếu đứng giữa đám đông thì liếc mắt một cái liền
quên.
Nhưng lúc này ta không quan tâm được nhiều như thế, thời khắc
nguy cơ này cầm cọng rơm gốc rạ cũng phải tưởng là vàng, cho nên ta vội tươi cười
hô lại, “Chú ơi! Con bị lạc đường trong núi, có thể đưa con rời núi được
không?!” Ta cũng không phải loại ngu xuẩn người ta đặt đâu liền ngồi đấy. Đầu
tiên là ta không đi giày, chỉ sợ có ra được đến ngoài thì chân cũng phải tàn phế.
Hai là ta chắc chắn người sống trên núi đều thành thật phúc hậu, nhất định sẽ đồng
ý. Đương nhiên, phát huy đến tối đa tài nguyên của mình mới là bản sắc của ta a!
“A! Nhìn y phục của tiểu ca chắc không phải là người địa
phương a!” Tiều phu nói chuyện phiếm với ta.
Hắn vừa dứt lời, ta lại không nhịn được mà trừng mắt nhìn gã
lùn đó. Hừ, còn đằng ấy đang mặc cái loại quần áo gì chứ? Bùn đất bám đầy áo
ngoài phanh ra, bên hông còn buộc một dây lưng màu lam đã phai màu, quần đèn lồng
màu đất. Gọi là quần đèn lồng vì ống quần to đùng lắc lư được buộc chặt lại bằng
từng vòng vải trắng đã ố vàng, cuối cùng trên chân đi một đôi giày kiểu chữ
nhân màu đen thủng lỗ chỗ. Đích thực là cách ăn mặc của dân nghèo thời cổ đại.
Ta không phải đang cản trở người ta đóng phim chứ?
Nhìn ánh mắt soi mói của ta, tên kia còn không biết xấu hổ lại
tiếp, “Tiểu ca, lên đây đi!”
Ta tự nhiên nói lời cảm ơn, nhanh chóng leo lên cái xe cà
tàng đó, cho đôi chân nghỉ ngơi.
“Chú à, sao đi lâu vậy còn chưa thấy quốc lộ? Chú có biết gần
đây có chỗ nào có trạm điện thoại không? Cho cháu dừng ở đó cũng được.” Ngồi
trên xe ngựa gần một giờ sau cũng không thấy ra đường cái, rốt cuộc ta có chút
nóng nảy.
“Tiểu ca nói quốc lộ là chỗ nào? Ta nghe không hiểu a! Với lại,
nhìn tiểu ca coi bộ cũng tầm hai mươi tuổi a, gọi ta là đại ca là được rồi, ta
mới có hai mươi lẻ tám tuổi thôi, hê hê hê hê!” Gã lùn cười ngây ngô.
Lòng ta lại chìm xuống, xong rồi, xem ra ta không ra khỏi
vùng núi này được rồi, đáng thương thay ta lại tìm được một thằng ngốc! Mẹ nó!
Làm sao ta lại xui xẻo như vậy! Ông hai tám tuổi sao?! Ai tin được! Có ai hai
mươi tám tuổi mà mặt đầy nếp nhăn chứ!
“Tiểu ca à, ngươi từ nước khác tới ư? Sao lại đi sâu vào
trong rừng như thế? Cũng chỉ có những người như ta quanh năm sống trong rừng
này mới dám tới chỗ đó đốn củi. Gần đây mãnh thú lại đột nhiên trở nên hung
hãn, đã ăn thịt không ít người rồi. Cho nên mọi người không còn dám đi sâu vào
rừng đốn củi nữa. Nhưng củi cây quanh đây đã bị chặt sạch rồi, không ít nhà chẳng
biết làm thế nào, ta cũng là vạn bất đắc dĩ mới tới sâu trong rừng... Núi này
không dễ đi, nếu không quen rất dễ lạc đường, may mà ngươi gặp được ta đấy. Nếu
không, với bộ dạng yếu đuối trói gà không chặt của ngươi, chưa cần bị mãnh thú
ăn thịt thì đã chết mà không biết vì sao lại chết rồi. Hê hê hê…” Tiều phu nói
với ta bằng loại ngôn ngữ giống như như của người ngoài hành tinh vậy.
Ta tiêu hóa nửa ngày, tên lùn chết tiệt kia! Nói cái quái gì
chứ?! Chắc là bị điên rồi! Sao nói chuyện còn theo cách cổ xưa thế hả!!! Cái gì
là quốc gia khác tới? Nói gì đấy hả? Mày mới là đồ trói gà không chặt! Đúng là
vô giáo dục!
Có lẽ nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt ta, người lùn kia nói
tiếp.
“Tiểu ca à, xem ra ngươi không biết, nơi này là nước Xuất
Vân, nhưng nhìn bộ dạng tiểu ca không giống như người ở nước láng giềng tới...”
Gã lùn vừa nói vừa đánh giá ta.
Người này bệnh không nhẹ a... Ta vừa đổ mồ hôi lạnh vừa tự an
ủi mình.
“Lát nữa là vào trong thành rồi, tiểu ca có bằng hữu hay thân
nhân có thể liên lạc được không?” Gã lùn lại hỏi ta.
Ta không ngừng thở sâu điều tức. Nước Xuất Vân… Má ơi… Rốt cuộc
con bị hất bay đến đâu đây!!!
Thật ra khi đi trên đường lớn, thấy những chiếc xe ngựa không
ngừng xuất hiện tấp nập khắp nơi, cùng với người đi đường chỉ mặc đồ cổ trang,
ta xác định không phải gã lùn bị điên, mà chính là ta. Chỉ cần nhìn trên mặt đất
không được rải nhựa là lòng ta cũng lạnh rồi.
“Chú… À không… đại ca… Bây giờ là năm gì…” Ta gần như nghẹn
ngào.
“Chà! Ngay cả điều này mà tiểu ca cũng không biết ư? Bây giờ
là Hắc Thủy năm 148 của Xuất Vân ta.” Trong mắt ta, gã lùn đột nhiên phát
quang.
Hiện giờ ta đã xác định mình bị hất bay tới một thời không vô
danh… Chẳng lẽ đây cũng giống như tình tiết trong phim giả tưởng, chính là
nguyên lý: một vụ nổ có thể làm nhiễu loạn từ trường rồi mở ra đường hầm thời
không sao… Mặc dù không có căn cứ lý luận nào cả, nhưng thực nghiệm trên thực
thể sống đã thành công.
Ta, Mạc Tử Úy. Nam. 24 tuổi. độc thân. Xuyên không. Xong.
Ta mong câu truyện cổ tích này chấm dứt biết bao. Nhưng mà, nếu
vận mệnh đã đưa ta tới nơi quỷ quái này rồi, thì làm sao dễ dàng tha cho cái mạng
nhỏ này được… Ta ngồi trên chiếc xe ngựa cọc cạch cố gắng suy nghĩ.
Bình tĩnh nào.
Thật ra với ta mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau. Vốn thư từ
chức ta cũng viết xong rồi, định đến tháng sau khi hợp đồng hết hiệu lực liền gửi,
sau đó tự mình mở công ty, tự mình làm chủ. Cuối cùng trở thành một thương gia
nức tiếng để đời. Hiện giờ chẳng qua đổi sang hoàn cảnh khác thôi, trước mắt có
hai mục được – mất, căn bản đã triệt tiêu lẫn nhau rồi. "Được", là
trước mắt ta đang đứng ở thời đại cơ bản giống như cuối đời Đường đầu triều Tống,
mọi người nhận thức về thương nghiệp rất nông cạn, cho nên ta có được xuất phát
điểm vô cùng tốt. "Mất" chính là, trên người ta chẳng có xu quái nào
cả… Xem ra là phải khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng rồi.
“Tiểu ca, đến chợ rồi, có thể xuống được rồi! Tiểu ca, trang
phục của ngươi rất kỳ quái, sợ là sẽ bị người chỉ trỏ, thế… Ta chỉ là tiều phu…
cũng không có bao nhiêu tiền, ngươi cầm lấy chỗ này đi! Đổi cho mình một bộ
xiêm y, mua đôi giày…” Gã lùn kia… Không! Người tiều phu trung hậu kia giống
như đang kể chuyện Nghìn lẻ một đêm cho ta nghe vậy… Không phải anh ta nói vì
không có gì ăn mới mạo hiểm tính mạng vào rừng sâu đốn củi sao? Sao lại có thể
cho ta mà không suy tính gì cả vậy…!
Nhìn gương mặt thuần phát, vì mệt mỏi quá độ mà mới 28 tuổi
đã bị nếp nhăn phủ kín, đột nhiên cảm thấy gương mặt người này trở nên rõ ràng.
Từ khi cha mẹ mất đi năm ta 10 tuổi, ta liền khắc sâu trong lòng rằng xã hội Chủ
nghĩa sẽ không bao giờ có thể xuất hiện được… cũng như chuyện tất cả mọi người
không thể nào trở thành kẻ không hề vụ lợi cho bản thân. Nhưng lúc này đây, thực
lòng ta đã cảm nhận được một trái tim trong suốt muôn phần cao thượng. Ta biết
hắn là ai rồi. Chắc chắn là thủy tổ của chân lý kia!!
“Đại ca…” Ta thực sự bị cảm động, “Đại ca… Huynh có phải họ
Lôi không!” Ta nắm chặt bàn tay to lớn còn rắn hơn đá của tiều phu kia, kích động
hỏi.
Gương mặt bình dị kia lập tức đỏ lên, lắp bắp nói, “Ta… Ta họ
Võ… Tên là Võ Đại…”
Ta bỗng ngẩn người, “Cái gì?! Huynh không phải họ Lôi ư?! Bộ
dạng này của huynh, làm sao họ Võ được?! Họ Võ cũng được đi. Nhưng vì sao lại lấy
cái tên Võ Đại xui xẻo vậy!” Ta càng kích động hơn quát lên.
“Tiểu ca… Tên ta như vậy thì sao?” Xem hắn còn ngu ngốc không
biết tai họa sắp ập xuống kìa!
“Nói thật cho huynh hay, tiểu đệ có học qua vài năm xem tướng.
Đại ca kết hôn chưa?”
“Kết… Cái gì cơ?”
“À, ý ta là đại ca đã thành thân chưa?”
“Hê hê… Vẫn… Vẫn chưa.”
“May đấy may đấy! Đại ca hãy nhớ nhé! Lấy ai thì lấy, tuyệt
không được lấy nữ tử họ Phan! Nhất là khi huynh có một tiểu đệ anh tuấn tiêu
sái, với cả trong thôn có một tên công tử nhà giàu họ Tây Môn… Nhất định phải
nhớ kỹ đấy! Xem như tiểu đệ báo ơn huynh!” Ta dõng dạc nói.
“A… Được! Dù không hiểu cho lắm, nhưng ta nhất định ghi nhớ!”
Võ Đại bình tĩnh nhìn ta nói…
Sau khi chia tay với Võ Đại, ta tới thẳng nơi bán quần áo,
may mà nơi này nói tiếng Trung… Dù đều là cổ văn nhưng không phải quá xa xưa,
trao đổi là không thành vấn đề.
Nhưng tiền mà Võ Đại cho quả thực là “không đáng là bao”,
ngay cả áo trong cũng không mua được, chỉ có thể mua một cái khoác ngoài, một
cái quần ngoài, thêm một đôi giày rơm. Ta tìm chỗ không ai qua lại rồi thay đồ
ngủ ra. Sau đó dùng tay nải mới mua bao cẩn thận.
Đến lúc lên phố rồi…
Ta muốn trước tiên phải khảo sát thị trường cái đã, sau mới
tính toán bước tiếp theo. Ta âm thầm quyết định. Kiếm được món tiền đầu tiên nhất
định phải trích phần trả cho Võ Đại. May mà ta đã hỏi địa chỉ nhà hắn, nói dối
rằng sau này có khi muốn viết thư gửi tới chẳng hạn, ai dè hắn lại nói hắn
không biết chữ… Ta cũng đành phải thôi. Nếu ta bảo muốn trả tiền, nhất định hắn
sẽ không nhận. Đó là con người thành thật đi… Ta bỗng cảm thấy lòng ấm áp. Đã
lâu rồi chưa gặp một sự ôn hòa nào đáng để ta thưởng thức như thế… Ta nhất định
phải cố gắng không ngừng, dùng toàn bộ sức lực để kiếm tiền, kiếm đến long trời
lở đất mới thôi!!
Nghĩ vậy, tâm tình của ta cũng tốt hơn. Nhìn quanh bốn phía,
có lẽ nơi quỷ quái này… cũng không tệ lắm ~!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét