Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

[Bảy tội thần Xuất Vân] Chương 2. Người có bảy điểm tinh trên ngực

"Chuyện kể rằng, bảy đại thần ẩn thân dưới nhân gian như vậy..."

Phía trước có một đám đông tụ tập, nói cái gì mà sôi nổi vậy? Ta không khỏi nhanh chân chạy đến coi, liền thấy một tên kể truyện bộ dạng cao kều, đứng trên một cái bàn bằng đá xanh, đang thổi hai bên ria mép bịa truyện trắng trợn để lừa gạt dân chúng ngu muội.

"Có biết tại sao nước Xuất Vân chúng ta sửa tên hiệu thành Hắc Thủy gần 148 năm nay mà không được ngày nào mưa thuận gió hòa yên ổn không? Chẳng phải chính là vì bảy vị thần bị tội mà phải tản ra khắp nhân gian sao? Nước ta không còn thần lực phù hộ nên đương nhiên cũng mất đi hưng thịnh! Nghe nói, nhất định phải tìm ra được một người mang thiên mệnh thì mới có thể hóa giải được hết tai ương! Nếu không, khi vừa tròn 150 năm chính là lúc nước ta tiêu tàn!" Tên kể chuyện kia cũng không sợ bị triều đình bắt nhốt, cứ ở đó mà quảng bá tà giáo!
"Mê tín!" Ta thán một câu chuẩn bị quay lưng bỏ đi.
"Vị kia xin dừng bước! Ngài vừa bảo lời tiểu nhân vừa nói kia là gì cơ?!"
Hừ! Có nhầm không vậy! Nói nhỏ thế mà cũng nghe thấy được sao?
"Nhìn Ngài không giống người trong nước, chứ ở Xuất Vân ai ai chẳng biết bí mật này. Đừng nói tiểu nhân nói bậy, phá hủy tiếng tăm của tiểu nhân! Tuy rằng Hoàng thượng hạ lệnh không được lưu truyền, nhưng làm sao cấm được miệng lưỡi thế gian! Kỳ thật từ trăm năm trước, quốc hiệu nước này không gọi là Hắc Thủy, mà là Thất Xương, bởi vì luôn được bảy vị thần tiên bảo hộ. Nhưng hình như họ có một lời hứa rằng chỉ giúp nước ta 500 năm thôi, mà 148 năm trước là đến hạn định rồi. Thế nhưng cuối cùng không biết vì sao mà giữa họ nảy sinh mâu thuẫn, cho nên cả bảy vị thần đều bị một sức mạnh thần bí phong ấn thần lực, còn bị tản mạn khắp nhân gian. Nhưng lúc đó, Bạch Long thần vốn có năng lực tiên tri đã phán một câu rằng, "Đến khi nào xuất hiện người trên ngực có bảy điểm sao, chính là lúc phong ấn được giải trừ. Nếu người này vẫn không hiện thân thì sau 150 năm, Xuất Vân sẽ diệt vong."
Chắc dân chúng cũng đã nghe truyện này không dưới trăm lần, nhưng vẫn phát ra tiếng sụt sùi. Nhìn tên kể chuyện chết bầm kia dương dương tự đắc, không biết hắn đã mất bao lâu để thêu dệt nên chuyện đó. Người như vậy mà không đi viết tiểu thuyết, thật đáng tiếc.
Nhưng nghe xong mấy câu đó, đầu tiên thì ta khinh thường, nhưng lúc sau lại nổi da gà. Người có bảy điểm sao trên ngực... Không phải là ta sao? Sự trùng hợp này cũng quá hoang đường nha! Hình như cổ nhân đều thích dùng hiện tượng sinh lý bình thường kia để bịa chuyện thì phải. Tính tình ta chỉ hơi kỳ quái thôi mà. Nhớ hồi trước khi xem "Bắc Đẩu thần quyền", cũng vì giống nhân vật chính ở điểm có bảy điểm trên ngực mà ta được dịp khoe khoang với bạn bè. Nhưng mọi người chỉ ghen tị tí xíu thôi rồi chẳng còn chuyện gì nữa. Nói như thế kia thì lại quá tà dị. Nhìn tình trạng này, nếu lỡ như thật tìm được người có bảy điểm sao thì liệu họ có thể dùng thủ đoạn tàn khốc để bắt ta làm thịt tế thiên không?!
Chỉ tưởng tượng thôi mà đã thấy run cả người.
"Nghe nói Hoàng thượng cũng đã hạ chỉ truy tìm người này đấy ~! Coi bộ là thật rồi."
"Đúng đúng đúng ~! Ta cũng nghe nói thế. Chỉ mong nhanh chóng tìm được người đó, xoa dịu cơn giận của ông trời, rồi nước ta mới được phù hộ bình an..."
"Người đó rút cuộc ở đâu! Nhanh chóng xuất hiện đi chứ! Một người cứu vạn người, ai ai cũng sẽ cảm kích hắn mà!"
Nghe đi, nói cái quái gì chứ, quả nhiên vẫn là một đám ích kỷ. Dựa vào cái gì mà ông đây phải vì trên người mọc bảy cái mụn ruồi mà phải đi chịu chết hả!
"Này, mọi người mau xem xem, hình như trên ngực người này có bảy nốt ruồi!!!" Không biết kẻ nào to mồm đột nhiên hét vang giữa đám người.
Ta nhìn theo hướng tay hắn chỉ. Trừ ta ra còn ma nào khác đâu!
Ta hận nha! Không có tiền thật đáng sợ. Vì không mặc áo trong nên ngực của ta vừa bị kẻ khác "phi lễ" một cái đã lộ sạch sành sanh. Tất nhiên là bảy cái mụn ruồi giống như trong chiếu thị đã nêu cũng bị phơi bày! Sao ta lại quên không che chứ!
Đang lúc đám người xôn xao lao tới thì không biết từ đâu, một đám người xuất hiện như kỳ tích, nhanh chóng vây chặt lấy ta.
"Đi! Mau theo chúng ta!" Sau đó một cái cùm bằng gỗ từ trên trời rơi xuống, một đầu còn móc dây xích, tên phía trước kéo một cái là ta đã lảo đảo.
"Đi thì đi! Mẹ mày! Kéo cái gì hả!" Loạng choạng khiến cho ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, mở mồm liền chửi.
Một thằng thị vệ chó chết muốn giơ tay đánh ta, nhưng bị tên khác, có vẻ như là cấp trên, ngăn lại, "Quốc sư nói, không thể để hắn bị thương!" Giọng nói phát ra sau chiếc mũ sắt thật khó nghe.
Thằng khốn, tao sẽ nhớ kỹ tiếng của mày, chờ đến khi ông đây có đủ quyền thế rồi thì sẽ đứng trước mặt tụi bây lặp lại những lời này! Bắt được rồi lập tức bắt tụi bây sung quân ra biên ải! Cho bọn mày biết thế nào là sự lợi hại của kẻ tiểu nhân!
Ở Xã hội trước, thứ mà ta học giỏi nhất là 'gian', ngươi không gian hắn thì sớm muộn gì hắn cũng gian ngươi. Nói gì hiểu vậy, đừng nghĩ lung tung! (*)
('Gian' mà bạn ấy dùng nghĩa là 'gian trá', nhưng nghe cũng giống như 'gian dâm' =)) )
Ta bị lôi kéo suốt một đường tới Hoàng cung, đến cả giày rơm cũng bị bay mất.
Nghĩ lại thì nơi ta rơi xuống là ngoại thành thủ đô, bước một bước là vào Hoàng thành rồi. Chẳng biết là may hay rủi. Nếu như ta rơi xuống bên ngoài một thành trấn nho nhỏ thì có lẽ sẽ không bị bắt nhanh như thế. Aiz...
Vừa tiến vào Hoàng cung này, ta lập tức nghĩ tới một từ để hình dung. Lãnh.
Không phải ta đặt điều, lạnh thật mà. Sao lại lạnh thế chứ? Dù gì cũng đương xuân, kể cả không có ánh dương chiếu tới thì cũng phải có cái lò sưởi chứ? Nhìn cái Hoàng cung này chẳng ra cái giống gì, vừa tục vừa xấu, không đến mức nghèo xác xơ chứ?
Đi qua đại đường, thấy đứng đầy những cung nữ y phục thướt tha. Bây giờ ta chẳng có tâm tư đi thưởng thức dung mạo bọn họ, chỉ muốn tìm chỗ nào ấm ấm chút thôi. Thì ra những cung nữ cũng đã quen với sự giá lạnh nơi này.
Qua đám cung nữ thì thấy toàn là thị vệ, chắc ta cũng sắp trông thấy Hoàng đế rồi.
Quả nhiên, trước mắt đột nhiên sáng bừng, một đại sảnh đường xuất hiện. Xem cách bày trí nơi này, thiếu chút ta đã ói ra. Thật sự là... ngoài một chữ 'tục' ra thì không thể tìm được từ nào khác!
Những cây cột được vốn được trạm trổ vô cùng trang nghiêm thì bị sơn xanh sơn đỏ, còn không biết từ đâu ra lắm màn che thế, tất cả đều là màu vàng lợt với hồng! Thật chói mắt!
Ta thực sự há hốc mồm miệng để đánh giá cái cung điện này, rốt cuộc ta nhìn thấy Hoàng tọa. Có lẽ tất cả chỗ này đều là kiệt tác của tên Hoàng đế không có chút thẩm mỹ kia.
Vừa nhìn tới hắn thì thấy, mặc cũng bình thường, phục trang đẹp đẽ, cũng không có cái phục sức gì kinh người... Rồi nhìn lên mặt...
Lúc ấy trong lòng ta chỉ nhảy vèo ra một câu này... "Ngày xửa ngày xưa có một lão già, thiếu ta hai trái bóng, ta nói còn ba ngày, hắn nói còn bốn ngày..."
Xin mọi người hãy hình dung câu trên được nói bằng giọng trẻ con ê a chầm chậm.
Thật đấy! Tin ta đi! Đây chính là sự miêu tả chân thực nhất về vẻ ngoài của tên Hoàng đế kia.
Mắt ta muốn lòi ra ngoài còn không kịp thu lại, ta không chịu nổi đả kích mà ngay cả cằm cũng rớt xuống.
Vì sao!! Vì sao!! Vì sao một tên như thế có thể làm Hoàng đế được?! Không phải Hoàng đế đều phải là người có nét mặt uy nghiêm, dáng vẻ đường hoàng sao?! Ít nhất thì cũng có thể là lão mập như trư nhưng khiến cho người ta áp lực chứ! Còn cái lão già kia thật khiến cho người ta nghĩ, hắn chắc chắn đi cửa sau lên làm Hoàng đế! Nhìn cái mặt kìa!! Giống hệt bức tranh hồi ta còn mẫu giáo!! Đây là sự thật sao? Thế thì quả là quá tàn khốc...
"Bẩm Hoàng thượng! Người đã đưa tới, trên ngực quả có bảy điểm sao Bắc đẩu!" Tên chó săn kia nói với Hoàng thượng xấu xí.
"Hửm. Vậy sao. Mời Quốc sư ra."
Cái thanh âm kiểu gì... Là người đang nói sao? Vì sao ta lại cảm thấy như tiếng người máy chứ?! Là ai? Hoàng thượng phát ra sao? Ta thật muốn khóc... Dù sao ta cũng rất có hảo cảm với phim cổ trang mà, xin các ngươi đừng phá hỏng hình tượng trong lòng ta...
Một lát sau, chỉ thấy có một nội thị chạy tới thì thầm báo với Hoàng đế vài câu. Sau đó tên xấu xí kia đứng lên, nói bằng giọng người máy, "Đưa tên kia tới chỗ Quốc sư. Bãi triều." Rồi cứng ngắc rời đi.
Đột nhiên bên cạnh ta có một đám bóng đen bật dậy. Sao lại thế này? Bá quan văn võ xuất hiện hồi nào thế? Vừa rồi bọn họ đều quỳ giống như một đại đội vậy, làm ta còn tưởng là đá chứ. Bây giờ thì họ đều lảo đảo đứng lên, cứng ngắc đi ra ngoài.
Đột nhiên ta cảm thấy lông tóc dựng đứng...
Ta thấy đây căn bản không phải Hoàng cung, mà giống như là một sân khấu rối vĩ đại... Những người ở đây, trừ đội lính đưa ta tới đây và đám thị vệ sống ngoài kia ra... tất cả đều là rối gỗ. Những con rối giống hệt con người... vừa diễn một tuồng kịch trước mặt ta.
Ta đang suy nghĩ như thế, hoàn toàn không chú tới phía sau có một khóe miệng đang cong lên nụ cười vô cùng tà ác.
"Rốt cuộc chuyện này là sao?! Nơi này tuyệt đối không phải là Hoàng cung! Đến tột cùng thì các ngươi là ai?!"
Ta bỗng quát ầm lên với những kẻ đi ngang qua đại sảnh, vì ta sợ hãi. Ta cảm thấy thật quỷ dị, dù nói thế nào chăng nữa, thì tất cả những chuyện này thật kỳ lạ.
"Ha ha ha ha ha~ ngươi thật là mẫn tuệ nha, nơi này đương nhiên không phải Hoàng cung, mà là phủ Quốc sư. Ngươi, có thích màn biểu diễn rối vừa rồi không?" Một thanh âm vừa nghe là biết kẻ xấu nói vang lên. Chính là hương vị đặc trưng của kẻ biến thái cuồng. Nhưng coi như âm sắc dễ nghe, không đến mức đầu độc lỗ tai.
"Thích cái rắm! Tên biến thái, mày ở đâu! Mau lăn ra đây!" Ta không chút nào sợ hãi liền quát to.
"Bắt hắn đưa tới tẩm cung của ta." Thanh âm kia đột nhiên hạ liền180 độ, lạnh lùng nói. Điểm này càng hợp với sự biến thái của y.
Đám thị vệ dẫn ta tới liền đáp lại rồi lôi kéo ta hết sức thô lỗ.
Dọc đường đi, coi như ta đã được lĩnh giáo được ‘không thẩm mỹ’ nghĩa là gì rồi. Trong viện, những cây nào chăm được đều chăm, ở hoa viên, hoa nào trồng được đều trồng, núi giả mà chả khác gì đống phân, thích chỗ nào thả chỗ đấy. Chỉ thế thôi cũng cho thấy chủ nhân nơi này rất không có đẳng cấp, người nào không biết còn tưởng là trận kỳ môn độn giáp chứ.
Một đường vô cùng thê thảm tiến vào tẩm cung của Quốc sư đại nhân.
Tên thị vệ kia dường như không dám vào, cởi gông xiềng trên người ta rồi đẩy ta vào, ta vội vàng vịn vào bàn mới tránh được xui xẻo, nếu không thì phải quỳ trên đất rồi.
Ta giương mắt nhìn.
Ta thực sự cảm thấy xin lỗi tên Hoàng thượng rối gỗ kia rồi. Làm sao ta có thể nói nó không có thẩm mỹ đây? Không phải lỗi của nó mà. ít nhất đồ nó mặc còn lọt được vào mắt người ta.
Còn cái phòng này... Ta không cách nào hình dung được.
Ta thở dài nhắm mắt lại. Quốc sư đại nhân, bị mù màu sao?
"Chưa thấy phòng nào hoa lệ thế này ư?" Giọng nói biến thái lại vang lên.
Nói thật, vì câu nói này mà thiếu chút nữa ta không nhịn được muốn ói.
"Ngươi thật sự là kẻ có bảy điểm tinh sao?" Y hỏi.
Ta sợ nếu tiếp tục không để ý thì y liền trở mặt, nên ta không nhanh không chậm mà ngẩng đầu lên.
 

1 nhận xét:

  1. ~~~tem ^^
    truyện hài và dễ thương lắm a~~~

    Trả lờiXóa