Nhìn những bức ảnh xong, Cảnh Ngôn thực
sự muốn giết người.
Từng bức ảnh không thể nào lọt mắt..., sắc mặt
xấu xí dữ tợn của gã đàn ông kia...
Hồi đó Hứa Kính Ưu mới bao nhiêu tuổi?
Có thể cưỡng chế được lửa giận trong lòng
khi đó, ngay cả anh cũng bội phục chính mình.
Biết được trong tay gã không chỉ có từng ấy, để có thể đem tất cả những thứ đó tiêu diệt hoàn toàn, anh làm bộ vô cùng hứng thú.
Anh không hối hận vì đánh gã, nhưng ngẫm
lại thì cũng thấy ân hận, hận sao đá thêm vài phát!
Từ miệng gã, anh cũng biết không ít
chuyện liên quan đến cậu thiếu niên kia.
Mẹ của Hứa Kính Ưu là một diễn viên,
loại nữ diễn viên chỉ biết đóng phim cấp ba. Không biết cùng ai rồi có Hứa Kính Ưu,
nhưng cô ta không phải một người mẹ tốt. Bề ngoài lẳng lơ xinh đẹp nhưng lại không có
chút đầu óc nào, ả cứ đổi hết gã đàn ông này sang gã đàn ông khác. Thích hư vinh nên
chẳng gặp được người nào tốt cả, thậm chỉ có khi còn khiến ả phải nuôi, dần dần
tuổi già sắc kém, khả năng nhận được kịch bản cũng giảm đi, nhưng ả lại không
chịu từ bỏ cuộc sống xa xỉ nên kinh tế càng ngày càng quẫn bách. Khi đó gã đàn ông
đang ở chung với ả - chính là gã Hà Chí Cương này - thấy Hứa Kính Ưu tuổi nhỏ lại
dễ thương, liền nói với ả rằng bây giờ lũ nhóc xinh đẹp rất được giá, lại được
một số kẻ có tiền đón chào.
Ả bị ma dẫn lối liền đồng ý bán đứa
con bé bỏng ra ngoài.
Cứ như vậy một thời gian, cho đến khi
quen biết Phương Chấn Vũ.
Lão mua Hứa Kính Ưu với giá cao, cho ở
tại một nhà trọ bên ngoài, đối với người khác thì tuyên bố hắn là con lão.
Cho nên khi nhắc tới mẹ, Hứa Kính Ưu mới
tỏ ra băng lãnh như thế...
Người mẹ đáng ra phải bảo vệ hắn lại
trở thành thủ phạm khiến hắn thống khổ, ai có thể chịu đựng nổi chứ?
Cảnh Ngôn không thể tưởng tượng được
thân thể mỏng manh của đứa nhỏ kia đã chịu biết bao thương tổn...
Nửa đêm cảnh sát tới tìm, anh cũng không
ngạc nhiên, thằng đàn ông xấu xa kia nhất định muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản
của anh đây mà.
Chắc chắn gã nghĩ có thể được đến một
số tiền kha khá.
Tiếc là, gã thực sự cho rằng đại thiếu
gia của tập đoàn Lâm Vũ có thể dễ dàng bị uy hiếp vậy sao?
Trước đây anh cũng đã nghe vài lời đồn đãi về cách đối nhân xử thế của cha Phương Chấn Vũ , nói chung, ông ta cũng không
giống như bộ mặt vẫn lộ ra ngoài, ngay thẳng và... vô hại.
Quả nhiên, anh vừa bị tạm giam chưa tới
một tiếng đã được cung kính đưa ra ngoài cục cảnh sát.
Thấy mấy vị lúc đầu như hổ báo sài
lang nay hóa thân thành mèo nhỏ nhu thuận, anh không khỏi cảm thán mị lực của tiền
tài và quyền thế, quả nhiên không kẻ nào chống lại được đâu...
Đi ra khỏi cánh cửa đồn, ven đường
có một chiếc xe màu đen mang rèm che đang đậu.
Thấy rõ người ngồi bên trong rồi, Cảnh
Ngôn không thể không rên rỉ.
Vì sao người tới đón anh lại là tên khó
chơi kia chứ?
Không thể không ngồi vào xe, đối diện
là gương mặt đoan chính nhã nhặn đó.
"Ông chủ biết chuyện này rồi."
Có thể không biết sao? Đều nghịch tới
tận sở cảnh sát rồi mà...
Đừng tưởng anh không biết, nhất cử nhất
động của anh đều có người chuyên môn báo cáo lại với ông già bên Mỹ.
Cũng như chuyện lớn đến phải vào sở thì
chắc chắn khi anh vừa bước một chân vào, lão già liền biết rồi.
Bạn ơi ! Mình nghĩ là bây giờ bạn đang có hứng thú với bộ này, nên bạn tập trung edit bộ này, vậy khi làm xong bộ này, bạn có hứng thú làm tiếp ba mươi sáu kế không ? Mình vẫn thấy là bạn đăng bên wordpress thì hay hơn, vì dễ com hơn, nhưng chắc là sâu mọt nhiều quá, nên bạn qua đây. Mong chờ 36 kế
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã yêu mến ^^ Tớ sẽ cố hết sức ^^
Trả lờiXóa