Ngày hôm sau,
đứa nhỏ hay xấu hổ đó cũng nhận được một giày Nike mới tinh.
Dựa vào nét mặt
thì không biết hắn có thích hay không, nhưng thực sự thì hắn đã đi vào rồi.
Vậy thì... chắc là có thích?
Ở công ty, Cảnh
Ngôn vẫn là một tên ăn không ngồi rồi. Nhưng đột
nhiên vào một ngày, sau khi vụ tai nạn xảy ra ba tháng, anh bất ngờ nhận được một
cú điện thoại từ cha của Phương Chấn Vũ.
Lời thăm hỏi
không khác gì bàn công việc, trong lời nói nghe thấy rất rõ mệnh lệnh, cuối cùng
còn bị cảnh cáo, bảo anh phải xử lý tốt quan hệ riêng tư.
Nói vậy thì ở
Mỹ cũng nghe thấy không ít lời đồn liên quan đến cuộc sống cá nhân rối loạn của
Phương Chấn Vũ rồi. Thậm chí Cảnh Ngôn còn đột nhiên nảy ra ý nghĩ, không biết
Phương Chấn Vũ có phải cố ý làm vậy để được chú ý hay không.
Rõ ràng là những
người thân nhất có chung huyết thống, vì sao lại lạnh lùng đến như vậy?
So với cậu
thiếu niên không cùng máu mủ đang sống dưới cùng một mái nhà kia, dường như cậu
còn thân thiết hơn...
Cúp máy xong,
Cảnh Ngôn nghĩ nguy cơ bị lộ vừa mới rồi đã chính thức bị tiêu trừ.
Đây là may mắn
của anh, nhưng cũng là nỗi bi ai cho Phương Chấn Vũ.
Làm học sinh
ghét nhất đụng phải chuyện gì?
Nếu như để Trương
Cảnh Ngôn trả lời, thì chính là cuộc họp phụ huynh mỗi kỳ một lần.
Hồi đó, anh
đã phải ăn không ít roi từ Trương papa mỗi khi ông họp về.
Tuy là không
thể nào khiến Hứa Kính Ưu cảm nhận mỹ vị của món "măng xào thịt mông",
Cảnh Ngôn cũng rất chờ mong được mời đến dự họp phụ huynh.
Anh cũng có
biết một ít về quá trình học tập của Hứa Kính Ưu, trường cấp 2 không phải là trường
hàng đầu, ưu điểm lớn nhất là gần nhà mà thôi.
Theo anh biết,
mỗi kỳ trường học đều phải mời cha mẹ đến dự họp mới đúng. Nhưng thi học kỳ đã
qua lâu vậy rồi mà không nghe thấy Hứa Kính Ưu nhắc tới. Cuối cùng một ngày, trên
bàn cơm, anh giả vờ vô tình hỏi đến chuyện này.
"Đã họp
rồi."
"Hở?"
Chiếc đũa trên
tay Cảnh Ngôn xém chút rơi xuống đất. "Sao con không nói với ta?"
"Không
phải trước đây ông đều không đi sao?" - Thiếu niên nhìn anh một cách lạ lùng.
"Trước đây
là trước đây mà..." - Cảnh Ngôn thấy có chút thất vọng.
Cậu trai nhìn
anh một cái, "... Biết rồi, lần sau sẽ nói với ông."
Cuối cùng cũng
tìm về được một chút thoải mái, Cảnh Ngôn lại ăn tiếp.
Sau một hồi lặng
yên ---
"... Nếu
như con không thích thì cũng không cần nói với ta."
Cậu bé cũng
không ngẩng đầu lên.
"Không
sao."
Khóe miệng Cảnh
Ngôn cong lên, gắp miếng thịt kho tàu lớn nhất cho hắn.
Cảnh Ngôn luôn
đúng 5 giờ tan tầm. Anh thường lái xe tới siêu thị mua đồ, dù hầu hết anh đều
trực tiếp mua thức ăn nấu sẵn.
Xe đậu trong
bãi đỗ lại cách khá xa, anh đang ôm một túi đồ to đùng ra thì gặp một người.
Phương Chấn Vũ
quen biết rất nhiều người, nhưng nhìn tới nhìn lui thì người này cũng không giống
đối tượng mà Phương đại thiếu gia chịu kết bạn.
Kẻ đó vóc người
không cao, tướng mạo bình thường, một cặp mắt nhỏ như hạt đậu luôn không an phận
mà đảo tới đảo lui, quần áo trên người bốc lên một mùi quái dị do lâu ngày không
giặt.
Trực giác Cảnh
Ngôn không thích người này, dù là ánh mắt hay cử chỉ động tác.
Nhưng kẻ đó rõ
ràng biết anh.
Gã xoa xoa
hai tay, hơi khom lưng nói, "Phương thiếu gia, đã lâu không gặp."
Trương Cảnh
Ngôn hất mi, "Anh biết tôi?"
"Phương
thiếu gia cứ nói đùa, lần trước giao dịch giữa chúng ta, không phải Ngài rất thỏa
mãn sao?"
"Giao dịch?"
"Haha, hương
vị của thằng nhóc kia không tồi chứ ạ?"
Trong mắt người
kia có sự dâm ô không nói ra lời, gã thấy Cảnh Ngôn hơi nhăn mày thì vội nói tiếp.
"Đương
nhiên có lúc nó không chịu nghe lời, tôi sợ nó sẽ làm Ngài không vui, có mấy thứ
này rồi thì chắc chắn nó sẽ ngoan ngoãn hơn một chút."
Từ trong túi áo
khoác, người đàn ông kia lấy ra một cái bọc giấy, Cảnh Ngôn giơ tay nhận lại.
Túi giấy không
dày, mở ra thì thấy bên trong có vài tấm ảnh chụp.
Cảnh Ngôn xem
từng cái từng cái một, lông mi buông xuống giấu đi con ngươi, không thể thấy được
tâm tình anh như thế nào.
"Còn không?"
Người đàn ông
lập tức cười cười, biết tiền sắp vào nhà đến nơi rồi, gã vội vàng đáp, "Còn
còn, đều để ở nhà cả, nếu Ngài thấy hứng thú lần sau tôi sẽ lại mang thêm một ít
đến nữa."
"Hứng thú?"
Cảnh Ngôn nở
nụ cười.
"Đương
nhiên, ta hứng thú lắm."
Cảnh Ngôn có
vẻ vô cùng hài lòng với những bức hình kia, thậm chí không chờ được đến lần sau,
trực tiếp gọi gã vào xe tới thẳng nhà gã lấy.
Theo người đàn
ông kia tới một căn phòng trong khu trọ, gã như trưng của quý mà lấy ra một xấp
ảnh dày thật dày, thậm chí còn có mấy cuộn băng video.
"Đều ở đây
rồi sao?"
"Vâng vâng,
ở đây cả rồi ạ."
Cảnh Ngôn nhìn
lướt qua xong liền nhét hết chúng vào trong một túi nilon.
"À... Thì
là, Ngài thấy mấy thứ này thế nào ạ?"
Nhìn sắc mặt
bỉ ổi của gã, Cảnh Ngôn nhẹ nhàng cười.
"Đương
nhiên, rất đáng giá..."
Gã cũng hài lòng
cười, lập tức có một số tiền đáng nể vào tay rồi ---
Nhưng một giây
sau, mũi gã đã bị hung hăng đánh gãy!
Máu lập tức
phun ra vấy lên vách tường.
Chân Cảnh Ngôn,
à, phải nói là của Phương Chấn Vũ mới đúng, rất dài, thẳng lại rắn chắc.
Đá người chắc
rất đau.
Gã kia bây giờ
đã dùng thân thể để lĩnh ngộ điểm này.
Gã không ngừng
lăn lộn trên mặt đất cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi đều chảy ròng ròng.
Đến khi kết
thúc thì ngay cả kêu cũng không kêu nổi nữa.
Lau vết máu dính
trên giày, Cảnh Ngôn khinh thường nhìn gã đàn ông co quắp trên mặt đất.
"Chỉ là,
ngươi không biết chúng trân quý bao nhiêu thôi, đúng không?"
Về đến nhà, Cảnh
Ngôn vẫn không khác gì thường ngày, đến khi mùi cơm chín bay ra thì cậu trai cũng
đã trở về.
Ăn xong bữa tối,
Hứa Kính Ưu làm xong bài tập và cho đến lúc lên giường ngủ, hắn cũng không thấy
Cảnh Ngôn có gì lạ cả.
Giống như bao
ngày bình thường đã qua.
Đến nửa đêm bị
đánh thức, nghe phòng khách có tiếng động lạ, Hứa Kính Ưu mới đứng dậy nhìn.
Cảnh Ngôn mở
cửa nói gì đó với người ta, nghe tiếng bước chân của hắn thì quay lại cười rồi
bảo, "Ta có việc phải ra ngoài một lát, con ở nhà trông nhà cho cẩn thận."
Trong khoảnh
khắc anh đóng cửa lại, cậu thiếu niên đã thấy trên mũ người phía sau anh có huy
hiệu cảnh sát.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét