Sáng
ra, đúng sáu giờ Hứa Kính Ưu tỉnh lại thì thấy Cảnh Ngôn đang bận rộn trong phòng
bếp.
Nhìn
thiếu niên còn mặc áo ngủ, cặp mắt mơ màng, Cảnh Ngôn cười nói với hắn, "Dậy
rồi à? Đi rửa mặt đi, sắp được ăn rồi."
Sáng
sớm thức dậy, tế bào não còn chưa kịp hoạt động, Hứa Kính Ưu mơ mơ màng màng vào
phòng vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi thay đồng phục.
Lúc
đi ra, trên bàn ăn đã có trứng rán nóng hổi và chân giò hun khói, bên hắn còn có
một ly sữa nóng đang tỏa nhiệt.
"Uống
nhiều sữa mới mau lớn nha."
Tưởng
lầm rằng hắn không thích sữa, Cảnh Ngôn nghiêm túc nói.
Thiếu
niên cầm lấy ly sữa, màu da gần như trùng với màu sữa vậy.
Không
uống hết luôn, giọng thiếu niên bình tĩnh dị thường.
"Ông
muốn đuổi tôi đi sao?"
Ngụm
cà phê trong miệng Cảnh Ngôn thiếu chút nữa phun ra.
Lẽ
nào trên mặt anh viết rõ hai chữ "Người xấu" sao?
"Sao
lại nói như vậy?"
Cho
dù đang nói về việc bản thân có thể bị vứt bỏ nhưng thiếu niên vẫn đáp lại bằng
bộ mặt lạnh tanh.
Cảnh
Ngôn nghĩ, không biết có phải nguồn gốc gương mặt băng sơn của Boss về sau là từ
lúc này không.
"Không
cho tôi lên giường, không cho tôi làm việc nhà, vậy còn cần tôi làm gì nữa?"
Đứa nhỏ này...
Lẽ nào đây là ứng dụng của câu nói
"có làm thì mới có ăn" sao?
"Con
không cần làm gì cả."
Thấy
thiếu niên không hề che giấu sự không tín nhiệm, Cảnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ.
Trên
Thế giới này không có thứ gì không trả bằng nỗ lực mà có được cả, Hứa Kính Ưu có
lẽ hiểu đạo lý này hơn hết thảy những kẻ khác.
Hắn
đã nhìn thấu sự tàn khốc của Thế gian này quá sớm, trong khi những đứa nhỏ khác
còn đang sống dưới vòm trời mà cha mẹ dựng lên cho họ.
"Được
rồi, vậy bán cho ta đi."
"Sao...?"
"Bán
mình cho ta đi, từ hôm nay trở đi, tất cả những chi phí ta dùng cho con, sau này
con có công ăn việc làm rồi, đều phải trả lại ta gấp bội."
Cảm
giác cho vay cắt cổ quả nhiên không tồi.
"Thật
sao?"
Thiếu
niên nhìn anh lạnh te, nhưng Cảnh Ngôn có thể tinh tường phát hiện ra dưới vẻ
ngoài bình tĩnh đó là một nội tâm đang kích động.
"Đương
nhiên không chỉ vậy, nếu không còn có thể nói là mua sao? Trong thời gian này,
mỗi ngày ta đưa ra yêu cầu, con đều không được cự tuyệt."
Thiếu
niên trầm tư một chút, "Được, thành giao!"
Cảnh
Ngôn thỏa mãn nở nụ cười, "Được rồi, ăn nhanh đi, con sắp đi học muộn rồi đấy."
Nhìn
thiếu niên im lặng ăn xong phần còn lại của bữa sáng, Cảnh Ngôn đắc ý nói,
"Sao? Ngon miệng không?"
Thiếu
niên ưu nhã lau miệng, đeo cặp lên lưng.
Lãnh
đạm liếc nhìn anh.
"Trứng
rán cháy rồi."
Cảnh
Ngôn đã nghĩ, vì sao lại đối với thiếu niên đó tốt như vậy?
Là
bởi vì sau này hắn sẽ thành Boss còn khủng bố hơn kỷ Jura sao? Bởi vì biết rõ sự
kinh khủng của hắn, cho nên không dám làm gì hắn sao?
Hay
là vì gương mặt của hắn còn đẹp hơn cả các ngôi sao nữ khác? Dù gì thì Cảnh Ngôn
cũng không có sức miễn dịch với mỹ nhân mà.
Nhưng
anh biết, những lý do đó không phải nguyên nhân.
Muốn
dốc lòng đối với hắn tốt một chút, nếu như anh trở về quá khứ có thể thay đổi được
điều gì đó, anh muốn người đàn ông kia sẽ có thể ít thống khổ hơn, dù chỉ một
chút thôi.
Trước
kia, dù là lúc nào chăng nữa, anh cũng đều nghĩ cuộc sống của người đó tràn đầy
ánh sáng, và cũng chưa bao giờ để tâm lý giải dưới ánh sáng đó có những gì.
Nếu có thể có một cơ hội nữa, vậy thì
bù đắp toàn bộ những khuyết thiếu trước kia đi.
Biến
thành một người đàn ông của gia đình, rên rỉ một bài rồi dọn bàn.
Băng
vải trên vài cuối cùng cũng có thể bỏ rồi, không cần tiếp tục giữ tạo hình xác ướp
nữa, Cảnh Ngôn thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Mở
máy tính công tác của Phương Chấn Vũ ra, đọc những tin tức bên trong, cuối cùng
anh cũng có chút manh mối về công việc.
Nói
đến thì, Phương Chấn Vũ là một tên công tử bột suốt ngày ăn chơi đàn điếm, ăn
không ngồi rồi.
Việc
ở công ty lão nhận thực sự không nhiều lắm, có lẽ ông già nhà lão cũng biết lão
là thứ thế nào rồi.
Phương
thiếu gia không tiếp xúc đến những hoạt động cốt lõi của công ty nên việc cũng ít
kinh khủng, tác dụng của lão cũng chỉ là mỗi ngày đến công ty một lần, cho có vẻ
là được.
Thảo nào sau này sẽ bị Hứa Kính Ưu chỉnh
thảm như vậy.
Nhưng
mà đối với Trương Cảnh Ngôn mà nói thì thực sự không thể tốt hơn được nữa, đỡ đi
nguy cơ bị lộ tẩy.
Thêm
vào đó, đời sống cá nhân của Phương đại thiếu gia cũng vô cùng hỗn loạn, chỉ
trong mấy ngày sau khi anh xuất viện đã có vài người phụ nữ gọi điện đến rồi.
Nhưng
lại không có một người bạn hay thân thích nào gửi lời hỏi thăm cả.
Nghĩ
đến thì, nhân duyên của lão già này quả là cực kỳ kém cỏi.
Nhưng
xem xét từ một khía cạnh khác, cũng chẳng thể nói đó không phải là một loại bi
ai.
Nếu lão đã chết thì có khi, cũng không
có một người nào thực lòng khóc thương đâu...
An's note: Xin lỗi cả nhà, hôm qua mải ngồi dịch anime quá nên quên mất chưa post bài >.< Cả nhà thông cảm cho nhé
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét