Nguy
cơ bị lộ đã
được
giải quyết, Cảnh Ngôn chẳng còn lý do nào để
không đi làm nữa.
Tuy
rằng chỉ là một bình hoa để
đó
cho đẹp, nhưng
Cảnh Ngôn cũng đã
cảm nhận sâu sắc rằng, muốn là một cái bình hoa cũng
không phải chuyện dễ dàng.
Nữ
nhân viên trong công ty thường
xuyên nháy mắt đưa tình làm
cho anh vô cùng xấu hổ.
Từ hồi đi nhà trẻ đến lúc đi
làm cũng có lấy mảnh tình vắt vai, anh bỗng cảm thấy rằng, được
phái nữ mến mộ cũng không phải là
chuyện khiến người ta dễ chịu gì.
Đây
là cảm giác chán ghét chảy ra từ ngay trong thân thể này.
Không
phải do anh, mà là tự thân nó phát ra bài xích.
Chết
tiệt! Tên Phương Chấn Vũ
này không phải là một tên đồng
tính luyến ái triệt để đấy
chứ?
Nhưng
còn những chuyện xấu thấu trời trên mặt báo là sao?
Tuy
là xu hướng tính dục của Phương
Chấn Vũ sẽ trở thành câu hỏi
vĩnh viễn không lời đáp,
nhưng cuộc sống vẫn đang
trôi qua.
Vốn thiết tha mơ ước có một ngày chỉ cần đến công
ty ngồi mát ăn bát vàng là đủ, thế nên Trương Cảnh Ngôn cảm thấy khá thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Dù
là cơm canh nấu xong cũng
không thể khiến người ta hài lòng, quần
áo giặt xong giống như mơ
khô, làm với không làm cũng
chẳng khác nhau là mấy, nhưng
có thể nói là đã đủ
tiêu chuẩn để làm một người
cha rồi.
Mà
cái cảm giác có thêm một đứa
con mười hai tuổi cũng
không tồi.
Hứa
Kính Ưu thành thục hiểu
chuyện, hoàn toàn không cần người
ta lo lắng.
Có
đôi
khi Cảnh Ngôn còn mong hắn không cần nghe lời như
vậy.
Trẻ
con mà, không phải là loại sinh vật vẫn thất thường tùy ý làm nũng
dưới
đôi
cánh của cha mẹ sao?
Thành
tích học tập ở trường của Hứa Kính Ưu
biểu hiện xuất sắc vượt trội.
Phiếu
điểm
báo về nhà chưa bao giờ có bài kiểm
tra nào dưới 90 điểm
cả.
Cũng
giống như năm
ấy, Hứa Kính Ưu vừa làm người
mẫu vừa học tập, thành tích cũng
nổi bật lạ thường như
thế.
Hồi
đó
Cảnh Ngôn ghen tị hắn nhiều lắm.
Nhưng
bây giờ trong lòng chỉ có kiêu ngạo.
Đợt thi giữa kỳ lần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Hứa Kính Ưu
sẽ vẫn là người đứng
đầu.
Cảnh
Ngôn vui vẻ làm cho hắn một bàn đầy
thức ăn ngon, muốn làm một buổi chúc mừng ra trò.
Nhân vật chính ngồi trước bàn ăn, mặt không biểu tình, vẫn vùi đầu
ăn
thôi.
Cảnh
Ngôn thậm chí còn mở một chai
rượu vang cực phẩm mà
Phương Chấn Vũ
vẫn cất kỹ bấy lâu.
Hoàn
toàn không nghĩ
đến
tuổi tác của Hứa Kính Ưu hiện tại, anh rót
cho hắn nửa ly.
Sau
nghĩ lại, lại
rót thêm một chút Sprite vào.
Sắc
mặt Hứa Kính Ưu lập tức đen
phân nửa.
Không
chú ý đến sắc mặt xấu xí của
hắn, Cảnh Ngôn tủm tỉm cười
hỏi hắn muốn thưởng cái gì.
Không
ngờ tiểu quỷ chả thèm liếc nhìn anh một cái, nhẹ nhàng nói một câu, "Không
cần."
Tên
quỷ con này...
Nhớ
năm đó,
vì muốn được quà thưởng
mà lúc thi cuối kỳ, anh đã
liều mạng khiêu đèn thâu đêm
suốt một tháng ròng, thức đêm
kill sách.
Còn
không phải vì một cái điện tử cầm tay thôi.
Bây
giờ bảo hắn thích gì thì cho cái đó,
lại còn kêu không muốn?
"Cái
gì đều được
mà..."
"Không
cần."
"Đắt
mấy cũng được."
"Không
cần."
"...
Con không muốn có gì sao?"
"Không."
"..."
...
Hắn quả không phải con người
mà.
Cảnh
Ngôn vô cùng phiền muộn.
"Cơm
hôm nay ngon lắm."
Nghe
thấy tiếng thiếu niên, Cảnh Ngôn cúi đầu
nhìn, trên mâm đã sạch bong.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét