Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đầu thì cậu
trai gầy yếu chỉ cao đến ngực anh, giờ đã đứng đến cằm anh rồi, mà nét mỹ lệ
càng phát ra rõ ràng, càng ngày càng hoàn thiện năng lực đầu độc nhân tâm người
khác khi trưởng thành.
Hơn nữa, hình như sau khi lớn lên, giữa hàng
mi Hứa Kính Ưu không mất đi được vẻ lo lắng.
Tới Thế giới này đã ba năm, dần dần quen thuộc
với mọi chuyện, nhưng gần đây, Cảnh Ngôn lại có một vấn đề phải lo lắng.
Hứa Kính Ưu đã tốt nghiệp cấp hai, bằng
thành tích của hắn có thể dễ dàng thi vào bất cứ một ngôi trường nào mà hắn
mong muốn.
Thực ra đã có hai trường nhất nhì trong tỉnh
hứa sẽ miễn cho hắn hai năm học phí để mời hắn nhập học rồi. Nhưng bộ dạng hắn
vẫn lãnh đạm vậy, Cảnh Ngôn cũng không biết trong lòng hắn chọn trường nào.
Ở Thế giới kia, trường cấp ba của hắn so với
hai ngôi trường này không phải là tốt, giờ khả năng Hứa Kính Ưu chọn ngôi trường
cũ là không cao.
Vậy nếu hắn vẫn chọn trường kia thì sao?
Liệu hắn có gặp Trương Cảnh Ngôn thời cấp ba
kia không?
Anh nhớ rõ vào khoảng thời gian này, anh đã
chuyển từ nơi khác tới thành thị này.
Khi đó vì ba chuyển công tác, mẹ lại không
muốn gia đình xa nhau nên kiên quyết cả nhà cùng chuyển đi.
Nhưng ở thời không này... những chuyện đó
còn có thể xảy ra không?
Đối với việc lựa chọn của Hứa Kính Ưu, anh
không can dự vào, mà Hứa Kính Ưu cũng không nói gì, nhưng coi bộ đã có quyết định
rồi.
Cuối cùng, hắn vẫn chọn chính ngôi trường
đó.
Hỏi nguyên nhân thì hắn thản nhiên đáp, những
trường kia cách nhà quá xa.
Vài ngày sau khi khai giảng, dường như Hứa
Kính Ưu không có vẻ không thích ứng với hoàn cảnh mới, ngược lại người lộ vẻ bất
an lo sầu lại là Cảnh Ngôn.
Anh thường rất thân thiết hỏi chuyện bạn bè
trên lớp của hắn.
Hứa Kính Ưu kỳ lạ phát hiện, dường như anh rất
quen thuộc với việc trong trường.
Trên bàn cơm, Cảnh Ngôn cũng không yên lòng,
ngay cả món hồng thiêu sư tử đầu yêu thích cũng không ăn.
Hứa Kính Ưu vô ý nhìn vào mắt anh, "Cơm
hôm nay nuốt không vô sao?"
"Sao có thể chứ, thủ nghệ của Tiểu Ưu
ngày càng tiến bộ rồi."
Còn hơn ba năm trước, tay nghề của Hứa Kính
Ưu đã có bước nhảy vọt, về cơ bản, cơm tối mỗi ngày đều do hắn chuẩn bị.
Cảnh Ngôn cũng nói hắn không cần làm vậy,
nhưng chỉ một câu nói của đối phương thôi cũng đem anh nín lặng --
"Nếu như không phải suy nghĩ cho dạ dày
của con, con cũng không muốn làm."
Anh không thể làm gì khác là cười gượng
không nói.
Cảnh Ngôn cũng phải tự mình thừa nhận là cơm
anh nấu, dù có lên trời, cũng không tìm được một từ "hảo".
Nhưng tiểu quỷ này từ trước đến giờ không phải
đều vui vẻ mà ăn sao?
Khi cơm trong bát đều bị đâm quá một lần,
anh làm như vô tình hỏi một câu.
"Nghe nói ở lớp con có bạn gọi là
Trương Cảnh Ngôn?"
Hứa Kính Ưu ngẩng đầu nhìn anh, "Nghe
ai nói?"
Cảnh Ngôn nhức đầu, "Quên rồi, không biết
ai nữa, hình như là con ai trong công ty ta đó."
"Vậy sao? Chưa nghe thấy bao giờ."
Hứa Kính Ưu cúi đầu tiếp tục ăn, gương mặt
trắng nõn không một tia biến hóa.
Nhưng trong con ngươi ẩn giấu kia đã lóe lên
một mũi nhọn u ám.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét