Khi mở mắt ra, ta đã ở trong một căn
phòng xa hoa không gì sánh được.
Một cái gối thật dài, cứng mềm vừa phải.
Hé mắt nhìn, trên mặt còn thêu rồng thêu phượng. Màn trướng hoàng sắc, tuyệt đối đồng
màu với vỏ chăn và đệm. Dù chỉ nhìn thấy một nửa cái giường màu đỏ
thẫm này cũng có thể biết được đây chắc chắn là cực phẩm. Cái loại
hàng này mà ở phòng đấu giá đồ cổ thì chắc chắn sẽ được giá lắm đây.
A, cố ngửi xem, trong không khí còn có mùi xạ hương nhè nhẹ rất được nam
giới ưa chuộng. Thì ra trên bàn đang đặt một cái lư hương tám chân.
Nói chung, mặc kệ đây là chỗ nào thì
ta cũng đã cảm động muốn khóc!
Cảm giác đó, giống như đang ở
xóm nghèo đột nhiên được chuyển tới căn hộ của tổng thống vậy. Đây
không phải chính là Hoàng cung trong truyền thuyết đó sao? Không,
phải nói, đây mới là Hoàng
cung trong truyền thuyết nha!
"Lâm Thái y, tình hình sao rồi?"
Một giọng nam tính lạnh lùng vang lên.
Đôi mắt ta tìm theo hướng âm thanh ấy.
Thấy được bốn cái chân. Vì thân thể họ đã bị màn trướng ngăn trở, ta
chỉ có thể thấy thế thôi. Trong đó có hai chiếc là mặc giày ống
vểnh đầu màu đen, hai chiếc còn lại là màu trắng, thế nhưng
rõ ràng phẩm cấp cao hơn rất nhiều. Có vẻ người vừa nói là người đi giày
trắng rồi.
"A, đại nhân yên tâm. Chỉ
là công tử bị chút kinh hách, hơn nữa mấy ngày gần đây tinh thần có
phần căng thẳng nên mới hôn mê thôi. Sau khi tỉnh lại chỉ bồi
bổ mấy ngày là tinh thần sẽ hồi phục." Một âm thanh vừa già
vừa chán vang lên. Hỏng hết cả mỹ cảm. Nhưng dù sao cũng phù hợp với hình tượng
của thái y.
Thái y... Không phải chỉ có hoàng cung mới có thái y sao? Thì ra ta thực sự ở
Hoàng cung rồi?!
Ta nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi.
Không phải ta bị tóm lên sao? Sau đó ta
nghĩ, có lẽ mình bị tế thiên rồi. Vậy là ta... Yếu ớt ngất đi.
Sau khi tỉnh lại thì ta đã ở chỗ này rồi. Ừ. Quá trình hồi ức căn
bản đã hoàn tất, chả cho ra được cái đầu mối nào.
"Ngươi tỉnh rồi đấy ư?" Âm
thanh dễ nghe hỏi.
Ta mở mắt.
A... Thế giới này thật sự không công
bằng. Vì sao ta không thể rơi xuống một nơi cổ đại chân chính chứ? Chỉ cần
dựa vào mấy tên nam tính được sách sử miêu tả xấu xí ngồ ngộ kia,
ta khẳng định mình chắc chắn là thiên thần hạ phàm. Đối với cái mặt
này, ta có thừa tự tin nha. Tiếc là hiện đại lại phát minh ra thứ
gọi là “phẫu thuật thẩm mỹ”, vi
phạm luân thường, không để ý phụ mẫu huyết nhục, đem cái đám
mặt cà với khoai tây rồi bánh đúc, chỉnh thành toàn mặt thần tượng
hoàn mỹ. Ngược lại, biến những người luyến tiếc hủy diệt thân
thể như ta trở thành bình thường... Tưởng tới cổ đại rồi, ta
rốt cuộc có thể hưởng thụ cái cảm giác được vạn nhân chú mục, thế nhưng...
Vì sao... Hiện thực cứ thích đả kích ta!
Ta không hề nghĩ ngợi, vươn tay
muốn móc mắt kẻ kia.
"Ngươi muốn làm gì?!" Người nọ
vội vã lui về phía sau.
"Ngươi đeo kính áp tròng
hả?!" Cái loại kính mang màu xám nhạt này, không phải ai đeo cũng đẹp đâu!
Chỉ cần không cẩn thận thì nhìn chả khác gì một thằng bị bệnh đục thủy
tinh thể. Nhưng vì sao gã nam nhân này đeo lại được như thế chứ!
Ta không cam lòng! Không lấy ra được cái gì ta quyết không buông tha! Chắc
chắn có cơ quan!
"Cái gì... Cái gì kính?! Lâm thái y!
Chuyện gì vậy?!" Nhìn bộ dạng ta có phần điên cuồng, hắn trút giận
sang Lâm thái y đáng thương...
"Lão... Lão thần cũng không biết
nữa..." Lâm thái y bị dọa đến không khác gì con chuột lột. Ta
vừa nhìn, Lâm thái y cũng xấu thật. Đã mập như cái vại rồi mặt
còn nhăn như hoa cúc, lúc này lại đang bị sợ đến mức cố gắng vỗ
ngực. Nhưng vì lão xấu thế mà ta thấy cũng cân bằng không ít.
"Vì sao mắt ngươi lại màu xám?"
Ta thấy Lâm thái y đã từng đấy tuổi rồi, vạn nhất lại lên cơn đau
tim thì không nói cũng chết ngay trước mặt ta, cho nên mới tốt bụng hỏi.
Ai dè ta vừa nói xong, thì cái người
mặc một thân trắng đẹp không kém gì Quốc sư (nhưng là hai loại khác nhau)
kia đột nhiên đổi sắc mặt! Sau đó, hắn lạnh lùng nói,
"Lâm thái y, ngươi lui xuống trước đi." trong khi vẫn nhìn
ta chằm chằm.
Lâm thái y như được miễn tội chết,
vội vàng kéo quan phục xộc xệch rồi run rẩy lui đi.
Chân Lâm Thái y vừa bước ra sau cánh cửa đóng
lại thì bạch y mỹ đã quỳ xuống trước mặt ta.
"Ngài có thể nhìn được màu mắt
vốn có của ta, càng xác định Ngài chính là người mà trời ban xuống! Bản
nhân là Bạch Long thần - một trong bảy vị thần của Xuất Vân - Bạch Tiêu. Xin
hỏi đại nhân xưng hô như thế nào?"
"Ha ha." Ta cười. Thằng nhỏ này
lớn lên đẹp vậy, thế mà, đầu óc có bệnh.
Tựa hồ là nhìn ra mắt ta tràn ngập khinh
thường với cái suy nghĩ: "Mê tín cổ hủ rất ngu xuẩn", thằng
nhóc Bạch Tiêu kia đột nhiên kéo y phục, lộ ra dưới yết hầu bảy
thốn có một lân phiến bạch sắc nhỏ mềm.
Ta thoáng giật mình, xem ra ông trời cũng
công bằng với mỗi người. Thằng nhóc này còn bị bệnh ngoài da nữa. Quả nhiên
không hề tồn tại người quá hoàn mỹ mà.
"Đây là nơi yếu ớt nhất của một con
Rồng, là nghịch lân. Nếu bị địch chạm vào, nhất định chết không toàn
thây!" Hắn vừa nói vừa đột ngột bắt lấy tay ta, keo đến
sờ nhẹ xuống, "Đây là cách biểu hiện trung thành lớn nhất của ta
rồi."
Ánh mắt kiên định như vậy, bảo ta
không bị chấn động là không thể nào. Thế nhưng... Ta... Ai zô... Thực
sự là ta không muốn tin chuyện này mà. Ta ghét nhất bị dính vào
chính trị phong vân gì gì đó. Cho nên, ta thà làm một gian nhân
thương trường, cũng không làm lưu manh chính trị. Huống chi còn mang màu sắc
thần thoại nữa chứ. Không thể cho ta một cuộc đời bình thường được
sao?
Hắn nhìn bộ dạng ta như không muốn tin
tưởng, có phần khẩn thiết nói, "Ta phải làm sao mới được Ngài tin
tưởng?!" Sau đó như hạ quyết tâm rất lớn, hắn bế khí ngưng
thần, sau đó đột nhiên nôn một cái, trong miệng phun ra một viên cầu
bạch quang. Theo kinh nghiệm của ta, ta đoán có lẽ là "long
châu".
"Đây là long châu bảo mệnh của ta. Ta
không dễ gì mang ra đâu." Hắn nói.
Ư... cộng trừ... tới vô cùng. Nhưng ta thì
muốn khóc a.
"Được rồi, mau lấy về đi. Kinh
muốn ói." Ta cam chịu.
Thế mà hắn còn vì ta bảo muốn ói mà
vô cùng bất mãn! Nhưng xem ta rốt cuộc đã bằng lòng tin tưởng
thân phận bây giờ của hắn mà thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy Ngài có muốn nghe ta nói tiếp
không?" Hắn hỏi.
" Nói đi nói đi, ta mà nói
không muốn nghe thì ai biết ngươi còn có thể nôn ra cái gì nữa." Ta than
khóc.
"Muốn nói thì phải kể từ năm trăm năm
trước..." Hắn nhẹ nhàng nói.
"Đợi chút! Ta muốn đi vệ sinh đã!"
Xem ra hắn còn muốn nói thật lâu. Nhưng tựa hồ hắn đã muốn giận ra mặt
rồi, ta nghĩ trước cứ nhịn đi đã.
"Năm trăm năm trước, nơi này xuất
hiện một vương triều thịnh trị, tên là Xuất Vân. Người tạo ra vương triều này
chính là một nam nhân có sức mạnh vĩ đại không thể tưởng tượng nổi. Dưới
sự thống trị của ông, quốc thái dân an, nơi nơi phồn vinh. Thế nhưng, nơi
này lại không có linh khí. Thiên tai không ngừng, cho nên quốc gia thường bị
tổn thất. Vì vậy, quốc vương đã dùng thần lực và máu của mình gọi tới
bảy thần thú tới, bao gồm cả ta, và lập ra một khế ước. Ông sẽ dùng
thần lực trợ giúp bảy chúng ta tu hành, khiến chúng ta có thể biến thành hình
người, đổi lại, ông cũng muốn chúng ta bảo vệ cho Xuất Vân năm trăm năm
mưa thuận gió hoà. Vì năm trăm năm sau, thần lực của chúng ta đã dung nhập
tự nhiên, đủ để cải biến môi trường tàn tệ này. Nói cách khác, đến
lúc đó, nơi này đã tự có linh khí rồi. Khi ấy, chúng ta thích đi
hay ở thì tùy.
Cuối cùng, bảy thần chúng ta đều đồng
ý với nội dung khế ước. Vị vương giả cường đại kia
cũng thành thật thực hiện lời hứa của mình, dùng thần lực và máu của ông biến
chúng ta thành hình người. Sau khi ông chết, hồn phách hóa thành bảy viên thần
châu để giám thị lời hứa của chúng ta.
Chúng ta vẫn tuân thủ lời hứa của mình, đời đời
phụ tá quân vương, đồng thời che chở quốc gia mưa thuận gió hoà. Thế nhưng, đến
bốn trăm năm... Chúng ta bỗng cảm thấy chán..."
Hắn nói đến đây như xấu hổ. Hừ,
chỉ cần nghĩ thôi cũng biết vì sao.
"Chúng ta... Chúng ta vứt bỏ lời hứa,
muốn chiếm lấy bảy viên thần châu... Thế nhưng khi đó, sức mạnh
từ khế ước giải trừ... Thần châu không cánh mà bay... Mà thần lực của ông để
lại trên thân thể chúng ta đã phong ấn chúng ta lại... Cũng khắc lên người
chúng ta dấu vết tội nhân... Cuối cùng, ta chỉ có thể tiên đoán được,
phải tìm một người được trời định, ngực có bảy nốt ruồi như thất tinh
bắc đẩu. Chỉ có người đó mới có thể cứu chúng ta khỏi tội ác...
Khôi phục thần lực, hoàn thành khế ước cuối cùng. Nếu như không tìm được
người này, 150 năm sau, Xuất Vân vong quốc, mà chúng ta sẽ bị đánh về nguyên
hình, trọn đời không được tu tiên."
Cuối cùng ta coi như đã rõ, nói trắng
ra thì chính là một đám động vật tự cho là thông minh không tuân thủ
chữ tín, cuối cùng tự rước lấy họa.
"A, các ngươi gặp nạn tuy rằng là
gieo gió gặt bảo, thế nhưng ta cũng có chút đồng tình. Dù sao 400 năm
trời đúng là vô vị." Ta bảo, cái xã hội này cũng chả khác gì nơi
ta ở trước kia. Nghĩ đến vị tiên sinh kể chuyện đó, không khỏi cảm
thán những gì dân chúng biết đến vĩnh viễn chỉ là một phần rất nhỏ của sự
thật. Xem ra, mọi người còn chưa hiểu hết được những nội tình đen tối
trong đó. Cho nên ta mới bảo là ghét chính trị. Người với động vật
cũng như nhau, chỉ có một chữ "tham" thôi. Nếu không phải bọn họ cứ
muốn có bảy viên thần châu kia, có lẽ đã không rơi vào kết cục như vậy.
"Chúng ta đã thành tâm tỉnh ngộ!
Chỉ hy vọng có thể có cơ hội xóa bỏ tội nghiệt và chuộc lại lỗi lầm." Nhìn
dáng vẻ hắn có vẻ thực sự hối hận...
"À thì... Ta muốn nói là...Tuy rằng
ta rất thông cảm với ngươi, nhưng mà... Sợ là ngươi tìm nhầm người rồi..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét