"Thì
là... Ta muốn nói là, dù ta rất thông cảm với ngươi, nhưng mà... Sợ là ngươi
tìm nhầm người rồi..." Ta rất không nỡ đả kích hắn. Căn bản ta không phải
người của thế giới này.
Không
ngờ rằng, thằng nhóc đó lại cười.
"Sẽ
không sai đâu. Vì sau khi bị phong ấn, chúng ta rơi vào vòng luân hồi, không
ngừng chuyển sinh sang kiếp khác. Nhưng mỗi khi sinh mệnh kết thúc thì ký ức
của chúng ta lại khôi phục, rồi lại tiếp tục luân hồi. Mỗi lần thân phận bất
đồng, gặp chuyện cũng không giống nhau. Chúng ta đã chịu rất nhiều đau khổ nên
mới thành tâm hối cải. Nhưng lần này, ta bỗng nhiên lại nhớ ra, mà thần lực cũng
khôi phục ba phần, cho thấy người kia đã xuất hiện rồi. Nhưng... Chỉ khi tiêu
trừ dấu vết tội nghiệt kia, chúng ta mới có lại được toàn bộ thần lực...”
“Ngài
thực sự là người có bảy điểm sao, đồng thời... Ngài còn nhìn thấy màu mắt vốn
có của ta... Bây giờ hẳn là bảy người chúng ta đều nhớ lại và khôi phục ba
thành thần lực, nhưng vẫn không thể liên lạc hay nhận thức lẫn nhau. Chỉ có
Ngài mới là người có thể tìm ra bọn họ, còn ta thì chỉ biết được phương hướng
đại khái thôi."
"Quốc
sư các ngươi đã bắt ta lại lâu rồi, nói là muốn tìm người có bảy điểm
tinh." Vậy sao Quốc sư lại biết được? Y cũng là một trong số mấy con động
vật này sao?
"Quốc
sư? Ngài nói là Quốc sư của Xuất Vân sao?!" Hắn rất kinh ngạc.
"Đúng
thế, không thì còn quốc sư nào nữa chứ?" Thằng nhỏ này đúng là đầu óc có
bệnh.
"Đây
không phải là Xuất Vân quốc... Nơi này là Lạc Hải quốc... Sau khi khế ước bị
phá hủy, chiến tranh nổi lên bốn phía, người nào có năng lực thì chiếm lấy một
phương. Cho nên, Xuất Vân bị chia làm đôi, nam bắc tự lập thành nước mới.
Phương Bắc vẫn là Xuất Vân, nhưng Quốc hiệu từ Thất Xương thành Hắc Thủy. Phía
nam thì lấy tên là Lạc Hải, quốc hiệu là Nhật Minh, cùng niên đại với Hắc
Thủy." Bạch Tiêu giải thích.
"Vậy...
Làm sao mà ta tới đây được?"
Ta
nghĩ, thực sự là quá vớ vẩn rồi... Thì ra xuyên qua cũng có tính thời điểm a.
Làm sao lại có cái kiểu không để ý cảm nhận của người khác, chẳng thèm báo một
câu, thích xuyên lúc nào, tới chỗ nào thì lập tức xuyên luôn như vậy chứ!
"Sau
khi ta khôi phục thần lực, nhận biết được phương vị của Ngài liền phát thần
thuật, đưa nguyên thần thoát thể, đem Ngài tới đây." Cách nói của hắn cứ
nhẹ tênh như đang bảo, trưa nay ta ăn dưa chuột trộn bánh bột lọc vậy.
Xem,
giờ mới được ba thành mà đã có thể dùng di hồn đại pháp rồi, nếu thực khôi phục
toàn bộ, còn chẳng xưng bá địa cầu?!
"Thì
là... Ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi là những loại động vật nào
không..." Ta thật sự là chịu không nổi rồi. Một con rồng thôi đã giày vò
như thế, còn thêm mấy con kia nữa, ta chẳng cần cứu người khác. Tự cứu mình đã
không kịp rồi.
"Bảy
thần chúng ta phân ra bốn minh thần và ba ám thần. Minh thần có Bạch Long thần
là ta, cùng Tử Hổ thần - Tử Lão, Kim Phượng thần - Diệu Thí, và cả Xích Quy
thần - Hồng Việt Nhiên. Còn nguyên thân và tên của Ám thần, ta không thể nói
cho Ngài được. Chỉ có thể do chính Ngài tìm ra thôi. Ta cũng không biết được vị
trí của họ. Ngài chỉ có thời gian là hai năm..." Hình như hắn đang giấu
giếm điều gì. Vẫn cứ có cảm giác là thằng nhóc này tuy có cái mặt như thiên sứ,
nhưng tâm tư với cái mặt đấy hoàn toàn không có quan hệ gì cả vậy.
Nhưng
ta cảm thấy có chút vô cùng buồn cười.
"Ở
quốc gia của ta, có nghe qua Tứ thánh thú, chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu
Tước, Huyền Vũ. Ở đây thì các ngươi lại khác, bốn phương không đổi, nhưng màu
sắc thì đổi hết. Ha ha ha!" Ta thuần túy chỉ cảm thấy buồn cười thôi mà.
Không
ngờ tên nhóc kia lại làm như ta cho hắn bao nhiêu vũ nhục vậy, trừng mắt nói
với ta là, "Ta tuy là kẻ mang tội, nhưng xin giữ lại chút tôn trọng với
chúng ta!"
Thấy
vừa nói vài câu đã muốn quật ta, ta vội vàng trưng gương mặt tươi cười, dù gì
thì người ta cũng là kẻ có "thần lực" mà! Ai bảo ta không có đâu.
Nhưng cuối cùng các ngươi cũng phải dựa vào ta thôi, sừng sổ cái quái gì chứ?
"Giúp
các ngươi cũng được thôi... Giúp người là nguồn gốc của hạnh phúc mà ~... Nhưng
con người ta trước giờ vẫn quan niệm, một mình vui mừng không bằng mọi người
cùng vui. Mình ta cũng vui rồi, các ngươi cũng phải cho ta cùng vui cùng vui
chứ?" Ta nói vậy đã đủ rõ ràng chưa? Ta không thể sống trong cảnh mưa bom
bão đạn vậy được.
Tên
nhóc đó nheo lại đôi mắt màu xám sáng tỏ, "Ngươi có yêu cầu gì?"
Thông
minh.
"Người
có bốn loại, loại hại người hại mình, loại hại người lợi mình, loại hại mình
lợi người và loại lợi mình lợi người. Rất rõ ràng, hai loại đầu đều không hợp
với chúng ta. Mà bản thân ta nghĩ ta chắc chắn cũng không phải loại thứ ba rồi.
Như vậy, nói cách khác, loại cuối cùng hẳn là đôi bên cùng có lợi. Ta nói vậy
ngươi hiểu rồi chứ? Ta có thể giúp các ngươi, nhưng ta cũng có mục đích của
mình. Điều kiện của ta chính là, ta giúp các ngươi khôi phục thần lực, các
ngươi phải giúp ta thành thương nhân nổi tiếng nhất thế giới này. Thế nào?"
Điều
kiện không quá khó khăn chứ?
"Ngươi
không muốn xưng đế?" Hắn đột nhiên thả lỏng ánh mắt.
"Thật
ngại quá, từ trước đến giờ không hứng thú với chính trị." Ta nhếch mép
cười.
Chắc
là nụ cười của ta rất có mị lực, nên mỹ năm tử trước mặt mới phải mặc cảm cúi
đầu. Moa há há há!
"Đương
nhiên có thể thỏa mãn ngươi được!" Khi hắn ngẩng đầu lên, nét mặt đã rực
rỡ hơn.
"Thành
giao!" Ta rất hài lòng.
"À,
phải rồi, rốt cuộc đây là chỗ nào?" Giờ ta mới nhớ ra. Tuy bảo là Lạc Hải
quốc, nhưng còn chưa biết cụ thể là chỗ nào của Lạc Hải quốc. Dù là vừa mới
nghe được hai từ "thái y"...
"Nơi
này là hoàng cung Lạc Hải. Hiện giờ ngươi đang ở tẩm cung của ta." Hắn
khẳng định nói.
A~~~~
Không ngờ quả nhiên là Hoàng cung! Đây mới thực sự là Hoàng cung chứ! Đây mới
thực sự là phẩm vị mà Hoàng cung phải có chứ! Ta vui vẻ lăn lăn trên giường.
A!
Ta
đột nhiên ngừng lăn lộn, sau đó ngồi xuống hỏi, "Tẩm cung của ngươi? Vậy
ngươi là ai?"
"Lần
này chuyển thế, thân phận của ta là Tứ hoàng tử của Lạc Hải, tên là Ngạo Thiên,
ngươi có thể gọi tên thật của ta, chỉ cần không ở trước mặt những người khác là
được."
Lời
này nghe thế nào cũng thấy có phần ám muội. Nhưng bây giờ ta không có thời gian
lo lắng chuyện đó, ta chỉ cảm thấy mình đang từ kẻ nghèo hèn biến thành phú hộ
rồi! Trong nháy mắt đã là khách quý của Hoàng tử. Ha ha ha! Ta phải nhanh chóng
rửa ruột tẩy não, phải rũ sạch toàn bộ những chịu đựng ở phủ quốc sư quỷ dị kia
ra mới được! Sau đó từ từ tiến hành lộ trình làm thương nhân của ta.
Thứ
gì của người ta là của người ta. Tự ta kiếm được mới là của ta! Đây chính là
điều luật đầu tiên của ta đấy!
Rốt
cuộc ta có thể đổi đời rồi! Tuy rằng không biết phía trước có thứ gì đang đợi
ta...
"Ta
còn không biết tên ngươi."
"Mạc
Tử Úy."
"...
Ta sẽ nhớ kỹ."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét