Thứ Ba, 24 tháng 9, 2013

[Bảy tội thần Xuất Vân] Chương 7. Dạ yến.

Ta ở trong cái Hoàng cung đích thực đó, nhàn nhã dạo chơi hơn mười ngày.
Nhưng rất nhanh, ta phát hiện ra rằng, ta lại bị giam lỏng, chỉ là đổi sang chỗ khác mà thôi. Những nơi trọng yếu trong cung thì ta không được đi, cửa cung không ra được, và cũng chả có tivi, không máy tính, không có bất cứ chỗ nào chơi bời được cả. Có khác chăng thì là, cảnh sắc trong Hoàng cung này đều là làm người vui sướng, nhìn đâu cũng thấy đồ cổ nổi danh, vườn tuy có hơi chật chội, nhưng chính yếu là tất cả đều là người sống đi tới đi lui.

Ta cũng có một nha hoàn tạm thời, điểm này làm ta rất hài lòng. Ta còn tưởng rằng ở trong cung rồi thì đều là thái giám hầu hạ nam nhân chứ...
Tiểu thị nữ của ta gọi là Xuân Tảo, các bộ phận đều có đủ, có thể nói có thể đáp. Ta nhớ rõ lúc mới gặp nàng, việc đầu tiên ta làm là vạch miệng xem tay, kết quả là lưỡi có mà tay cũng không cụt. Ta thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hành vi của ta lại làm nàng sợ hãi, bảo thế nào cũng không muốn hầu hạ ta. Cuối cùng vẫn là Bạch Tiêu phát cáu lên mới làm nàng sợ sệt, tràn đầy không cam lòng đáp lại chẳng khác nào Giang Tả[1] khi bước ra pháp trường.
Hừ, ta có đáng sợ thế không?! Cụ nó chứ lị, ta ở phủ Quốc sư bị cú sốc lớn như thế còn không cho có bóng đè trong lòng sao!
Nhưng cái trạng thái đó không duy trì bao lâu, tiểu nha đầu nhận ra ta không chỉ không dám cắn người, mà chắc chắn còn là một quả hồng chín tha hồ nắn bóp, lập tức nàng ta cũng lộ nguyên hình rồi.
Đấy, nàng ta lại nhảy nhót tới rồi.
"Đại nhân! Đại nhân! Tứ Hoàng Tử tìm Ngài!" Cái giọng này, khẳng định là tuyển từ gánh hát ra. Người nào không biết còn tưởng nàng đứng từ xa gọi tới nữa cơ.
"Cái gì cái gì, thật ra ấy, lần sau, khi nào chỉ đứng cách ta một cánh tay thôi, nói to cũng được, nhưng đừng lớn tiếng như thế, ta cũng nghe được mà." Ta đè cơn tức lại, kiên trì dạy bảo. Con quỷ nhỏ, mới 15, 16 tuổi, đúng cái tuổi bướng bỉnh ~ ta vừa tưởng tượng hình ảnh ***, vừa hòa ái nói.
Xuân Tảo lè lưỡi, "A! Ta thấy dạo này tinh thần Đại nhân luôn bất định, không biết đang nghĩ cái gì, nên mới muốn nói lớn chút để gọi hồn Ngài về thôi." Nàng còn đầy miệng lý luận.
Lại nói tiếp, gần đây thực sự là ta luôn ngẩn người. Không biết tại sao, ta cứ muốn trông thấy bàn chân mang đôi hài ngồ ngộ luôn thích lao từ sau cột ra đó. Cái nơi quỷ quái ấy rõ ràng để lại cho ta những ấn tượng vô cùng khủng khiếp, thế nhưng, vừa rời xa lại thấy nhớ rồi. Nói cho cùng thì đó cũng là nơi đầu tiên ta ở khi đến thế giới này mà.
Dù là có hơi ghê tởm chút...
Càng vô lý hơn là, dạo này ta cứ thích mộng xuân, luôn mơ thấy "chuyện ở hồ tắm" lần đó, nhưng mỗi khi đến lúc mấu chốt thì ta bắt mình phải trợn mắt lên, khi tỉnh lại rồi thì mồ hôi nóng ướt đẫm người, lại còn phải rời giường kêu Xuân Tảo múc nước lạnh để tắm.
Mà con nhỏ Xuân Tảo lắm mồm này, cứ gặp tỷ muội nào là lại nói ta dở hơi, tối nào cũng muốn tắm nước lạnh. Aiz, ta thực sự rất nhớ Thuận Nương, ít nhất nàng tuyệt không bao giờ bán rẻ sự riêng tư của ta!
Trong lúc đang cảm thán, chân ta đã tới thư phòng của Bạch Tiêu.
"Tìm ta làm gì?" Ngữ khí của ta chắc chắn không tốt chút nào rồi. Đương nhiên.
Sau khi tới nơi này, gần như không có thời gian gặp Bạch Tiêu nữa. Ăn, mặc, ở, đi lại, đều do hắn sắp đặt. Có người bảo đó là vì hắn bộn bề nhiều việc. Chán ngắt! Chẳng cần nói cũng có thể đoán được là mấy chuyện quốc sự buồn tẻ với đống bản tấu nhảm ruồi. Chắc chắn là một lô một lốc vớ vẩn miêu tả giang sơn tráng lệ để tang bốc Hoàng thượng mấy tiếng liền. Cuối cùng thì nào có vấn đề quái gì đâu, thế nhưng một ngày tốt đẹp lại bị tiêu xài hoang phí như thế đấy.
"Tâm tình không tốt sao? Ở chỗ này không thoải mái à?" Hắn ngạc nhiên hỏi.
"Ngươi bảo muốn tìm người, rốt cuộc bao giờ thì đi?! Ta không muốn sống uổng đời ở cái chỗ này! Hơn nữa, giờ ta đang ở Hoàng cung, chẳng được tự do, như thế có khác quái gì giam lỏng?" Ta châm chọc nói.
Bạch Tiêu nhăn lại hàng mi.
Tim ta đột nhiên giật một cái. Đây là dung mạo làm nam nhân cũng động tâm sao? Đúng là để ta tự mình trải nghiệm rồi.
"Chuyện đó, ta vẫn đang cố gắng, bởi lúc này đang trong loạn thế. Trước khi bảy vị thần tập hợp đủ, không ai có thể tiết lộ thân phận, cho nên ta cũng không thể nào dùng ngoại lực giúp ngươi. Mà thân phận lúc này của ta khiến tình cảnh cũng rất nguy hiểm. Ta có ba ca ca, hai đệ đệ, tranh đoạt vương vị khiến ai ai cũng ở trong hiểm cảnh cả.”
“Ngươi mang danh là khách quý của ta, nhưng cũng không được triều đình tín nhiệm. Ta nói với bọn họ rằng, ngươi có điểm hơn người, mệnh mang điểm lành, là phúc tinh của nước ta. Nhưng đương nhiên lý do đó cũng không thể làm dẹp yên phe đối địch được..." Hắn bỗng nhiên nhìn, khó xử nói.
"Đừng giảng chữ nghĩa nữa! Rốt cuộc muốn gì, nói thẳng ra đi!" Ta ghét nhất là Bạch Tiêu luôn luôn sẵn lòng giảng giải rõ ràng từ đầu đến đuôi, các phần rối rắm của sự việc, giống như kiểu hắn mà không nói kỹ càng thì kẻ ngu si như ta không hiểu gì hết ấy.
"... Đêm nay Hoàng thượng muốn tổ chức dạ yến đãi quần thần, cho ngươi tự chứng minh mình là người mang điềm lành..." Rốt cuộc đã nói đến trọng điểm rồi.
Dạ Yến! Cái từ này sao tràn ngập âm mưu quỷ kế thế nhỉ ~ Nhớ là ở cái thế giới kia ta vừa mới xem xong "Dạ yến" cách đây không lâu. Mà ta nhớ rõ là một buổi tiệc thôi mà chết không ít người rồi, dù là có đáng chết hay không...
Nghe đi! "Dạ yến quần thần" viết rõ trên mặt hai từ "cạm bẫy"! Người nào tốt chả bao giờ mở tiệc ban ngày, nhất là vào buổi tối lại càng them không có tốt lành gì. Nghĩ thôi cũng biết, ban đêm ở cổ đại không có đèn, chỉ biết dựa vào dăm ba cây nến, có thể nhìn thấy cái quái gì? Ai mà bắn gỉ mũi vào rượu của ngươi còn chả biết nữa là, huống chi là hạ độc!
"Có thể không đi sao?" Ta mong chờ nói.
"Có thể."
Mẹ nó, sao không bảo sớm! Làm ta căng thẳng.
"Nhưng thời gian còn lại của ngươi e rằng chỉ có thể ở trong lao vì phạm tội khi quân phạm thượng thôi. Đó là may đấy. Nói không chừng còn bị lăng trì xử tử."
Con cá trạch trắng chết tiệt này dám trêu chọc ta!
Ta hùng hùng hổ hổ đá cửa đi, không phát hiện ở phía sau hắn lộ ra một nụ cười đẹp không sao kể xiết.
Nói thật, từ khi ta tới thế giới này, lần đầu tiên được ăn mặc sạch đẹp. Xuân Tảo bảo Đại Oa đã chuẩn bị cho ta một bộ đồ trắng.
Đại Oa ư, chính là Bạch Tiêu. Sau khi trở về, làm thế nào ta cũng không nuốt được cơn tức này. Ta ở trong phòng cân nhắc: họ tổng cộng có bảy người, giờ đã xuất hiện một, còn phải tìm sáu tên nữa. Không biết thế nào, đột nhiên ta lại nghĩ đến "Hồ lô oa", cũng đủ bảy thằng, lại còn mang bảy sắc nữa chứ ~ Thế là ta trực tiếp cho bọn họ trở thành Đại Oa Nhị Oa Tam Oa... Thất Oa. Ha ha ha! Tuy rằng cách thức trả thù này vô cùng ấu trĩ, nhưng ta vẫn thấy hả dạ! Mẹ nó, thực sự là vô cùng hả dạ!
Lại nói, cái bộ trường sam bạch sắc mà Đại Oa chuẩn bị cho ta vừa nhìn là biết thưởng thức phi phàm, chất lượng tuyệt hảo. Nhưng bản thân ta không thích mặc đồ trắng.
"Không mặc, bảo Đại Oa, à không, bảo Tứ Hoàng Tử của các người đổi cho ta bộ màu lam đi." Ta cứ làm lẫy đấy, xem ngươi có chết không!
Lúc này Xuân Tảo hoàn toàn thể hiện đầy đủ những tố chất mà một cung nữ chuyên nghiệp cần có. Không để ta chần chừ, lập tức nàng ta đã gọi người chạy đi thông báo.
Ta cứ tưởng là Bạch Tiêu sẽ tức giận, nhưng cuối cùng thì không. Tầm hai tiếng sau, một bộ trường sam màu xanh biếc tràn ngập hơi thở lãng mạn được đưa tới trong tay ta. Đây mới gọi là hiệu suất! Một chữ thôi! Nhanh!
Cái loại trang phục phức tạp nhiều lớp này, ta không mặc được, cuối cùng là nhờ Xuân Tảo nhanh nhẹn phủ lên dùm ta. Sau cùng là chải chuốt mái tóc dài chấm vai, buộc cột giản đơn, không ít những sợi mọc lỡ lại rủ xuống, cuối cùng cắm vào một cây trăm cài dường như được khắc từ một miếng ngọc màu xanh biển. Ta quay về phía cái gương đồng mờ căm đó mang theo cái điệu cười đầy toan tính. Lập tức phát hiện mặt Xuân Tảo liền thoáng đỏ.
"Đại nhân thật sự rất anh tuấn. Cây trâm mà Tứ Hoàng tử mang tới này, chỉ sợ chỉ có Đại nhân mang mới hợp." Xuân Tảo thành thực nói.
Ha ha ha ha! Tinh thần tốt! Cuối cùng cũng phát hiện ra mị lực của ta rồi! Đã bảo người là phải dựa vào quần áo mà! Mà chỉ có màu xanh lam mới hợp ta nhất, mới có thể thể hiện rõ nhất sự thông minh cơ trí của ta!
"Nói cũng lạ, mặc dù tóc Đại nhân không dài lắm, nhưng không biết vì sao lại thấy rất anh tuấn."
Xuân Tảo à Xuân Tảo, cô đúng là làm cho người ta thích mà.
Nam nhân phải có tóc ngắn một chút mới đẹp zai nha! Đây là đạo lý mà người đời sau đã tổng kết qua mấy ngàn năm đấy, tiểu nha đầu, coi như cô tinh mắt! Tóc ta là lâu không cắt mới dài ra, chứ nếu cô mà thấy ta vừa cắt tóc xong lại mặc âu phục thì cam đoan sẽ làm toàn bộ các cô điên đảo. Ha ha!
Chờ phục trang phục sức xong thì cũng sắp đến giờ rồi. Xuân Tảo đưa ta đến nơi tổ chức yến hội.
Thì ra là tổ chức ngoài trời, đúng là sơ sài vô cùng. Thế nhưng có vô số cây đuốc soi sáng cả một vùng hậu hoa viên, thảo nào không ở trong phòng, chứ không thì sao mà đốt đuốc được. Nhưng lần này cuối cùng thì ta cũng có thể chính thức biết được Hoàng yến là phải như thế nào!
Từ rất xa đi đến đã thấy quan văn bên trái, võ tướng bên phải, ngồi chính giữa là Hoàng thượng "lộng lẫy vô cùng". Tần phi ngồi bên trái, Hoàng tử thì bên phải. Ta cố gắng không thèm để ý đến mấy tiếng thì thầm to nhỏ của bá quan, hoang mang tìm kiếm thân ảnh của Bạch Tiêu giữa đám Hoàng tử. Vì vừa vào sân thì Xuân Tảo đã lui xuống, giờ chỉ còn lại mỗi mình ta, trong lòng không tránh khỏi căng thẳng nha!
Lúc này, chợt nghe một tiếng đồng bóng the thé truyền báo, "Mạc Tử Úy -- đến ~~"
Không cần phải nghĩ, là thái giám rồi.
Ta hít vào một hơi, chậm rãi tiến đến phía trước.
Đến gần rồi, ta dùng cặp mắt 5.2 của mình nhìn rõ mặt Hoàng thượng. Ngũ quan thì đoan chính đấy, chỉ tiếc là con mắt lại vẩn đục, vừa nhìn là biết một cái thùng rỗng, có tiếng mà không có miếng, coi bộ là một loại Hoàng thượng bù nhìn bị gian thần thao túng rồi.
Vừa nghĩ đến gian thần, con mắt ta tự nhiên đảo qua đám quan văn bên kia, quả nhiên gặp phải một cặp mắt gian giảo xảo trá. Người này tuyệt đối không phải kẻ dễ lừa bịp. Chỉ nhìn lướt qua thôi là biết không thể nào thiếu một bớt hai với lão được đâu. Ta cũng rất không thích buôn bán với cái loại người như thế.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên đầu gối đau nhói, ta liền chật vật lảo đảo, hai tay xoay xoay như mái chèo một hồi mới lấy lại thăng bằng, tý nữa thì ngã sấp xuống. Sau đó bên tai truyền đến những tiếng cười trộm liên tiếp. Ta phẫn nộ giương mắt nhìn sang phải! Ban nãy có thằng nhãi dám dùng viên đá bắn vào đầu gối ta! Ánh mắt quét qua như ra-da rồi tập trung vào một người.
Con rùa con kia mặc đồ như một võ tướng, lúc này đang cười không thèm kiêng nể gì cả! Nét mặt anh khí bức người như được đao tạc, hai mắt lóe ra ánh sáng sắc bén như chim ưng! Ô hay! Vì cái quái gì mà ta lại miêu tả hắn như thế chứ!
Xem cái đức hạnh của hắn kìa, trong lòng còn ôm một... nam nhân! Ọe! Kinh thật! Quả nhiên là có cái loại cặn bã này! Yêu thích nam sắc! Lại nhìn cái bộ dạng mị hoặc tầm thường của cái đứa nằm trong lòng hắn ta kìa! Không biết ngượng! Bùn nhão không đắp nổi tường!
"Nếu Mạc huynh còn nhìn thế nữa thì sợ là sẽ dọa sợ giai nhân trong lòng ta đấy ~"
Ta đang dùng mắt mắng chửi hăng say, tên cặn bã kia đột nhiên mở mồm.
Không thể phủ nhận, thanh âm của hắn là thứ mà một tướng quân hẳn phải có. Lực xuyên thấu rất mạnh, đồng thời khẳng định có thể không dùng đến kèn đồng cũng có thể hiệu lệnh ngàn quân. Nhưng lúc này dường như cất chứa một chút mùi vị trêu chọc.
"Huyền tướng quân sao lại không phải đang làm khách quý của ta sợ hãi đâu chứ?" Đột nhiên một đạo âm thanh trong trẻo xuất hiện. Mẹ nó, Đại Oa chết tiệt! Giờ mới ra giải vây!
"Thái tử nói không sai. Hôm nay Bệ hạ mở tiệc không phải chính là để "khách quý" của Thái tử điện hạ biểu hiện ra cái sự "quý" của mình sao? Huyền tướng quân là dũng tướng đệ nhất của Vương triều ta, sao không để Mạc thiếu hiệp và Huyền tướng quân luận bàn một chút, để có cơ hội biểu hiện ra chỗ hơn người của mình?"
Kẻ nói quả nhiên là tên cáo già kia. Hai chữ "thiếu hiệp" đó không chỉ làm ta đổi nghề mà còn bắt ta phải giao thủ với tên Huyền tướng quân vừa nhìn là biết chắc chắn không đánh lại được. Đến lúc đó, nếu ta thắng, địa vị của Huyền tướng quân kia không chỉ không giữ được mà mặt mũi hắn còn mất hết. Nếu ta bại, có thể vin vào đó mà tuyên bố ta chả là cái thá gì hết, còn dám nói xằng là người mang điềm lành, phải chịu tội khi quân, mà Tứ hoàng tử là kẻ tiến cử ta cũng sẽ tự dưng mất tín nhiệm, cùng bị liên đới! Khá khen cho kế một đá hạ ba chim!
Nhưng mày cho là ông đây là đèn sắp hết dầu chắc?!
Lời lão nói chí ít cũng cung cấp cho ta mấy cái thông tin sau: Thứ nhất, lão và tên Huyền tướng kia là đối địch. Hai là, hắn không phải người của Bạch Tiêu. Ba là, nhìn ánh mắt đắc ý chợt lóe rồi vụt tắt hiện lên trên mặt Nhị Hoàng tử kia liền biết hắn và lão già ấy đang cấu kết. Bốn, nhìn Hoàng thượng cuối cùng chả nói được lời nói, mặt thì đần thối, chỉ biết lão quả nhiên là dung để trang trí thôi. Năm, xem ra trong triều này thế lực chia là ba phe chính. Một là Bạch Tiêu, hai là lão cáo già cấu kết với Nhị Hoàng tử, còn lại là của kẻ xem ra cũng không phải đồng minh của Bạch Tiêu - Huyền tướng quân. Chỉ là không biết hắn muốn làm hậu thuẫn cho Hoàng tử nào thôi.
Chỉ qua vài phút ngắn ngủi, ta đã cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt. Aiz... Quả nhiên không phải thời thế thái bình mà...
"Dậu Thái úy, hình như làm khách đoạt chủ rồi đấy!"
Bạch Tiêu đứng dậy, dường như không nghĩ nhanh như thế ta đã bị người khác công kích, cho nên mới muốn giải vây dùm ta.
Hừ hừ ~ Buồn cười thay. Cái xã hội kia của ông còn tàn khốc hơn của lũ ngốc các ngươi nhiều. Nói về âm mưu quỷ kế, Tào Tháo mới là thần tượng của ta. Ở trong hoàn cảnh bóc lột với chỉ số thông minh cao như thế, một mình ta còn cầu sinh được. Dựa vào lũ bây ư? Nếu dựa vào người khác được thì ta đã sớm không cần lăn lộn khổ cực như vậy rồi.
Ta cười ha ha, vô cùng tự nhiên, phương pháp ứng phó đã chuẩn bị từ lâu rồi.
"Xin các vị Đại nhân an tâm đừng nóng vội. Nói về võ công, ta không dám so với một góc của Tướng quân Đại nhân. Nói đến tài học, ta lại không dám múa rìu trước mắt Thái úy Đại nhân. Nhưng tiểu nhân được cái là có may mắn. Sở dĩ tiểu nhân có thể đứng ở đây được là do trời ưu ái."
Cổ văn sao ~ Ai không nói được chứ! Mê tín sao ~ Cứ đến đây. Dùng chính cái sự mê tín của tụi bây làm nhược điểm dũa chết tụi bây đi!
"Tiểu nhân bất tài, chỉ biết một chút về xem tướng, theo tiểu nhân nhìn thấy, Nhị Hoàng tử có ánh mắt như thước, trán rộng xương to, định là người mang đại cát. Không biết các vị có thấy thế chăng?"
Mịa, kỳ thực giữa đám người đó, nhị hoàng tử là đồ cặn bã nhất! Vì kế hoạch nên ta mới nhịn nôn nói dối. Vốn ta không muốn kéo ai chết chung cả, định là biểu diễn xong là thu tay thôi, có trách thì đi mà trách cái lão bất tử kia, ai bảo muốn hại ta cơ. Ta cũng chỉ đành chơi đùa với các ngươi thôi.
Đám chó ủng hộ Nhị Hoàng tử lập tức đứng dậy phụ họa, "Đương nhiên! Nhị Hoàng tử là người có phúc tướng nhất nước ta mà!"
Được, mắc câu rồi.
Chắc là vì những kẻ khác không nghĩ rằng ta tự nhiên sẽ nịnh hót Nhị Hoàng tử nên đều nhìn ta kỳ quái, chờ bước tiếp theo của ta.
Chỉ có tên Nhị Hoàng tử kia là vẻ mặt đắc ý, nhìn là biết một thằng ngu tự cao tự đại lại thích nghe nịnh hót.
"Vì thế tiểu nhân mới có một đề xuất thế này: lát nữa tiểu nhân muốn so phúc với Nhị Hoàng tử. Nghĩ đến Nhị Hoàng tử là người có phúc tướng nhất Lạc Hải này, vừa rồi các vị đều thừa nhận, vậy tiểu nhân cũng chỉ đành thử cùng Nhị Hoàng tử, nếu như ông trời chọn ta, vậy thì có thể nói là ta ứng được với chữ "quý" kia rồi chứ?" Ta cười gian trá, thản nhiên nói.
Cáo già nheo mắt lại, Bạch Tiêu phát ra cảnh cáo nguy hiểm, hiển nhiên là bởi ta tự tiện chủ trương làm hắn không thể khống chế được cục diện, mà cái tên Huyền tướng quân súc sinh kia thì nhìn ta đầy hứng thú. Tay còn không ngừng vuốt ve tấm lưng của tên nam nhân trong lòng, làm cho kẻ đó lại phát một trận hờn dỗi phóng đãng. Nhưng xem ra tất cả mọi người đều thấy nhưng cứ coi như không rồi.
"Xuân Tảo! Khiêng chảo lên!" Ta nhìn quanh một vòng rồi hô lớn.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần, vươn cổ nhìn ngó.
Chỉ lát sau, Xuân Tảo đưa theo mấy tên thị vệ khiêng một cái chảo to tới, bên trong chứa đầy dầu đậu nành.
Khi Xuân Tảo đi ngang qua người ta, ta nhanh chóng hỏi một câu, "Làm theo lời ta bảo rồi chứ?"
"Không sai chút nào", Xuân Tảo cũng nhỏ giọng vội vàng trả lời rồi lui xuống.
Tất cả mọi người buồn bực nhìn ta, không biết ta định giở trò mèo gì.
"Các vị hãy xem, đây là một chảo dầu, mời các vị nào còn hoài nghi hãy tự mình kiểm nghiệm." Ta cao giọng nói.
Bây giờ đã đến lúc chuyện tốt bắt đầu náo động rồi.
"Để trẫm đích thân xem xem!" Đột nhiên, một thanh âm cắt đứt những tiếng lao xao. Thì ra là Hoàng thượng trang trí đã lên tiếng. Xem ra hắn cũng rất trông mong vào tiết mục biểu diễn của ta.
Vì vậy, được Hoàng hậu vịn một bên, hai người cùng đi tới trước chảo dầu, lại được thêm thái giám giúp đỡ chứng minh, Hoàng thượng tuyên bố với mọi người, trong chảo chắc chắn là dầu đậu nành.
"Người đâu, đun chảo dầu này lên!" Được Hoàng thượng chống lưng, ta liền hô to một tiếng, đổi lấy xung quanh tiếng hít vào ầm ầm! Ngay cả trong ánh mắt Bạch Tiêu cũng chứa đầy không thể tin được.
Chỉ một lát sau, dầu trong chảo bắt đầu sôi trào, sùng sục bốc hơi, theo tiếng củi cháy tí tách, thực sự mà nói, bảo có bao đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
"Bây giờ, ta muốn cùng Nhị Hoàng tử ngâm mặt vào chảo dầu sôi này! Ta tin rằng, nếu như trời đã ban phước cho ta, nhất định có thể bảo vệ ta bình an, không làm dung mạo ta bị hủy! Nếu như trời cho rằng ta không xứng đáng với phúc phận đó, thì dung mạo ta có bị hủy đi, ta cũng không nửa câu oán hận, chỉ có thể thán rằng Nhị Hoàng tử hồng phúc tề thiên, tiểu nhân không bằng được! Nhưng ông trời chỉ lựa chọn một người! Ta hay Nhị Hoàng tử, ai tiến lên trước, mời Hoàng tử quyết định vậy!" Mặt không đổi sắc, ta nói hết những lời này.
Chỉ thấy Nhị Hoàng tử bị dọa đến mức mặt còn trắng hơn vôi, trừng to con mắt hạt đậu, nhìn ta như kiểu không thể tin được, chân run run làm bàn cũng lắc lư theo! Ha ha! Đã sớm biết thằng ranh này chả ra gì mà! Hắn bảo muốn thử ta, nhưng tiếc quá đi~
Cáo già híp mắt hung ác nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt Huyền súc sinh cũng sắc nhọn, nghiêm túc hơn hẳn, không còn thái độ nghiền ngẫm nữa. Còn tên Nhị Hoàng tử kia thì mặt đầy mồ hôi lạnh, sau đó liền hô lớn, "Ta không thử!" rồi trợn mắt hôn mê luôn.
"Quên đi, ai trước mà chẳng như nhau! Không thì để tiểu nhân làm cho!" Ta vừa nói vừa cười ung dung bình thản. Ta thấy Bạch Tiêu đột nhiên nắm chặt tay lại. Ta vội vàng ném cho hắn một ánh mắt trấn an, "Yên tâm, chắc chắn không có chuyện gì đâu", để hắn thả lỏng chút.
Sau đó ta đi vòng vòng quanh cái chảo ba vòng, miệng thì lầm bà lầm bầm. Kỳ thực căn bản không cần làm vậy, nhưng phải tạo không khí chứ lị ~
Bỗng nhiên, khi mọi người còn chưa phản ứng lại, ta liền cúi người, ngâm cả khuôn mặt vào chảo. Chợt thấy phi tần cung nữ thét chói tai, toàn hội trường đều nổ tung bởi những tiếng huyên náo.
Ta nín thở trong chảo khoảng 30 giây, sau đó tiêu sái ngẩng đầu, nụ cười vẫn anh tuấn như trước.
Sau vài giây yên lặng, tiếng vỗ tay cùng lời trầm trồ khen ngợi vang lên như sấm. Ta thấy rõ Bạch Tiêu như thở phào nhẹ nhõm ngồi trên ghế.
"Hay! Thực sự để trẫm mở rộng nhãn giới! Trẫm lập tức phong ngươi là Lạc Hải Kỳ Phúc Thánh nhân! Ban thưởng lệnh bài Hoàng kim, bổng lộc như Quốc sư, cho phép nghe báo cáo và quyết định chính sự! Ngoài ra còn ban thưởng nghìn lượng Hoàng kim, năm trăm cuộn tơ lụa! Ban thưởng Lan Đình làm tẩm cung! Không biết Mạc ái khanh còn muốn gì nữa không?"
Đừng xem thường Hoàng thượng bù nhìn này! Người ta là đại phú hộ đó nha! Vung tay thành thạo đến nỗi ta nhận mà thấy thẹn lắm cơ!
"Tạ ân điển của Hoàng thượng! Tiểu nhân thực sự còn một chuyện muốn thỉnh cầu." Ta vô liêm sỉ nói.
"Nói trẫm nghe xem."
"Tiểu nhân luôn luôn chỉ lạy trời, để bày tỏ sự trung thành với trời cao, để Ngài có thể bảo vệ địa vị hiện giờ của tiểu nhân. Cho nên tiểu nhân mong muốn Hoàng thượng có thể miễn cho tiểu nhân khỏi quỳ." Ta nói dối không chớp mắt. Nam nhi dưới gối có Hoàng kim mà! Ngay cả ba mẹ mà ta còn chửa quỳ nữa là, sao lại quỳ trước ngươi được chứ? Mơ đi!
Văn võ bá quan lại hít sâu vào một cái, chắc chẳng ngờ là ta lại to gan không biết xấu hổ đến độ đó.
Hoàng thượng trầm tư một hồi rồi nói, "Được! Trẫm chuẩn ngươi miễn trừ quỳ lễ!"
Giữa uy nghiêm và mê tín, Hoàng thượng cuối cùng đã chọn mê tín.
Cùng một lúc, tất cả bàn tán cùng đố kỵ với sát khí cuồn cuộn đổ về phía ta.
"Tạ ân điển của Hoàng thượng! Tiểu nhân có chút mệt mỏi, có thể cáo lui trước được không ạ?" Tiết mục đã diễn xong, ta chuẩn bị cút thoai.
"Khoan đã!" Một tiếng vừa già vừa khú thét lên. Còn ai đâu, Dậu cáo già.
"Lão thần ở đây có một miếng bánh ngọt, có hơi bị cứng lạnh rồi, lão thần muốn nhờ bàn tay của Mạc thánh nhân, bỏ vào chảo kia, trụng qua một chút, để lão cũng nhiễm chút phúc khí của thánh nhân, không biết ý thánh nhân thế nào?"
Lão già này quả nhiên nhạy cảm, dám hoài nghi trong dầu có trá! Ha ha! Nhưng mà cũng đúng lúc cho lão biết cái gì gọi là: đạo cao một thước, ma cao một trượng!
"Sao lại không chứ?" Ta cười nói, "Nhưng tay tiểu nhân hơi bẩn chút (vừa ôm chảo vừa ngoáy tai), dùng đũa thay vậy." Nói xong, ta dùng chiếc đũa kia gắp một miếng bánh bỏ vào chảo, sau đó từ giữa rừng ánh mắt nhìn chằm chằm, miếng bánh kêu xồn xột một chút, nháy mắt đã nóng từ trong ra ngoài.
Mọi người lại phát ra tiếng than sợ hãi. Ta nói, "Dậu Đại nhân không ngại mặt tiểu nhân dơ, lấy dầu mà tiểu nhân vừa rửa mặt để trụng đồ ăn, thực sự làm tiểu nhân cảm động vô cùng, mời Đại nhân từ từ thưởng thức!"
Ha ha ha ha! Dám đấu với ông à! Lần sau cho lão uống nước rửa chân nhá!
Vì vậy, ngay dưới ánh mắt kinh hoàng và phẫn nộ của lão cáo, ta vội vã chuồn ra...
  ---------------------------------------

[1] Giang Tả (hoặc Giang Tỷ): là một chiến sĩ cách mạng can trường, khi bị địch bắt, dù chúng có tra tấn dã man nhưng chị quyết không khai. Một hình tượng khá giống với Võ Thị Sáu của Việt Nam.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét