Về
phòng, ta đặt mông trên giường mà chợt nghe tim mình đập bình bịch bình bịch!
Đương nhiên, không đập thì chết cha rồi còn gì. Nhưng ta muốn nói là, ta rất
căng thẳng nha.
Nói
thật đây, ta thật sự sợ lão già đó đột nhiên ấn ta vào trong chảo... Thế thì ta
đây chết chắc rồi! Nói tóm lại, tuy rằng đêm nay qua cửa, nhưng ngẫm lại mà
thấy kinh người. Dù sao ta cũng không có phương án nào vẹn toàn cả, chỉ là bước
theo từng bước cờ hiểm đã định ra từ trước thôi.
Lòng
ta còn sợ hãi thì đã nghe thấy cửa rầm một tiếng.
Bị
phá ra rồi.
"Nha
đầu kia, ngươi thật không biết phép tắc gì cả! Thấy ta dễ bắt nạt chứ gì? Đến
cửa cũng không thèm gõ!"
Ta
thấy người vào là Xuân Tảo, lập tức giở mặt nghiêm trọng, lại dạy dạy bảo bảo
nàng một phen như bình thường. Tuyệt đối không rụt rè trước mặt nữ nhân cũng là
một tính cách của ta mà.
"Đại
nhân! Ngài hù chết Xuân Tảo rồi!"
Không
ngờ Xuân Tảo vừa thấy ta liền hô to một tiếng rồi bổ nhào tới.
"Đừng!
Trên đầu ta còn có dầu mà! Ngươi đừng có cọ vào người ta!"
Tiểu
nha hoàn này cũng bị ta chiều quá hóa hư rồi, chả biết tôn ti gì cả. Nhưng cũng
phải trách ta, vì ta ghét nhất cái khái niệm chủ tớ của cổ nhân kia, nên bình
thường vẫn kệ nàng.
"Đại nhân! Ngài thực sự không sao chứ?!"
Ta
đã nói với nàng ta bao nhiêu lần rồi... Khi nào ở gần như thế không cần kêu lớn
ta cũng nghe được mà...
"Ngươi
thấy ta có bị gì sao?" Ta bất đắc dĩ nói.
"Đại
nhân, Ngài nói, vì sao..."
Ta
thấy nàng vừa muốn nói gì, lập tức liền che miệng nàng lại! Với cái mồm oang
oang đó thì ngay cả lão gõ mõ bên ngoài Hoàng cung đều nghe được ấy chứ.
"Suỵt!
Xuân Tảo, nói cho mà nghe, ta sẽ không truy cứu vụ ngươi bán đứng việc ta tắm
đêm nữa! Nhưng vụ này, nếu ngươi mà dám lộ ra nửa chữ thôi, ngươi có tin là ta
sẽ cắt lưỡi ngươi không hả?!"
Sự
tình trọng đại, ở trong hoàn cảnh chính trị hiểm ác đáng sợ này, không cẩn thận
một cái là gặp chuyện ngay. Ta phải giả bộ ác độc một chút, dù cho dọa con gái
không phải sở trường của ta.
Xuân
Tảo trợn tròn mắt nhìn ta, vội vã gật đầu, rất sợ bị cắt lưỡi!
"Đại
nhân yên tâm, Xuân Tảo biết chuyện gì có thể nói mà!" Xuân Tảo thề thốt.
Thật
làm ta tức chết rồi! Thế tức là nói, chuyện tư ẩn của ta là chuyện có thể nói
bô bô ra sao? Tin cô mới là lạ đấy! Nhưng có lẽ cũng dọa được nàng ta chút chút
rồi.
"Đại
nhân, Ngài được Hoàng thượng chính thức khẳng định thân phận rồi, sau này ta
cũng chính thức là nha hoàn của Ngài. Từ giờ trở đi ta gọi Ngài là
"gia", không gọi là Đại nhân nữa, được không?" Xuân Tảo có phần
vui vẻ nói.
"Tùy."
Ta chẳng quan tâm vụ đó lắm, xưng hô thế nào, lễ tiết kiểu gì, phiền chết được.
Nhưng sau này cũng phải học nói theo bọn họ. Dù sao tới thế giới này rồi, phải
nhập gia tùy tục chứ... Ta cũng sẽ chầm chậm lăn tròn trong cái xã hội này
thôi...
"Gia,
trên người Ngài còn dầu kìa, Xuân Tảo múc nước cho Ngài tắm nhé!"
"Được
rồi, đi đi."
Xuân
Tảo đi chưa được 5 phút thì cửa lại rầm một cái! Phá rồi!
"Không
phải bảo ngươi phải gõ cửa sao!" Ta hét lớn.
"A.
Xin lỗi!" Một thanh âm sáng sủa mang theo một chút bối rối đáp lại.
Cái
giọng này, ta vừa ngẩng đầu, quả nhiên là Bạch Tiêu.
"Ta
nóng ruột quá... Xin lỗi." Xem ra hắn vốn mang theo cả bụng hỏa tới, kết
quả bị ta rống một câu liền không còn tí khí thế nào. Hớ hớ, thế này phải gọi
là chó ngáp phải ruồi nha!
"À,
là ngươi sao, tới làm gì?" Ta cũng nói lòng vòng.
Hắn
dường như bỗng nhiên nhớ ra mục đích tới đây, đột nhiên hạ cặp mắt rực
rỡ.
"Ngươi
còn không biết ta tới làm gì sao? Vì sao không nghe theo lời ta? Đến lúc đó ta
tự có cách giúp ngươi thoát thân. Với lại, lúc trước ngươi làm phép gì? Vì sao
không thương lượng với ta trước?!" Quả nhiên là thao thao bất tuyệt bắt
đầu giáo huấn.
"Chuyện
ở yến hội, ngươi cũng không thể nói trước cho ta ~ ta cũng chẳng là gì của
ngươi cả! Ta chính là một cá thể riêng biệt. Ta không chịu sự sắp đặt của ai,
cũng không phải nhìn ánh mắt ai hết. Ta tự có cách xử lý của mình." Lời
nói của ta âm vang hùng hồn, lại vô cùng lạnh nhạt.
Không
phải ta không phát hiện trong mắt tiểu tử kia có chút bị thương thất bại, giống
như ta phụ sự khổ tâm an bài của hắn vậy. Nhưng con người ta từ trước đến nay
ích kỷ lạnh lùng quen rồi. Hơn nữa, cho tới giờ ta cũng không chứa chấp cái ý
niệm muốn dựa vào ai trong đầu cả. Vì 14 năm ấm lạnh cuộc đời đã qua giúp ta
hiểu rất rõ ràng một đạo lý: Trên thế giới này, kẻ duy nhất không phản bội
ngươi, cũng không làm tổn thương ngươi, chỉ có mình ngươi thôi. Trên thế giới
này, người duy nhất ngươi dựa vào được, cũng chỉ có chính ngươi mà thôi...
"Ai
nha ~ Có vấn đề gì đâu. Ngươi đừng lộ ra cái bộ mặt trời sắp sập rồi, được
không? Dù sao thì không phải đã thuận lợi quá quan rồi sao?" Ta trêu đùa
muốn làm hắn thoải mái.
Hắn
xem cái bộ dạng không đứng đắn của ta, lại thở dài.
"Ngươi...
Cái chảo kia, rốt cuộc là thế nào?" Cuối cùng hắn cũng chuyển trọng tâm
sang vụ này.
Ta
nhìn xung quanh một lát, sau đó cẩn thận khóa chặt cửa.
"Yên
tâm đi, ta xem qua rồi, xung quanh không có ai đâu." Hắn nói.
"Thực
ra trò mèo kia rất đơn giản, ở thế giới của ta, e là cả lũ nhỏ mẫu giáo cũng
biết cơ. Thật ra, lớp dưới cùng chiếm một phần ba không phải dầu, mà là giấm.
Vì mật độ của dầu ít hơn của giấm, nói cách khác, dầu nhẹ hơn nên nó sẽ nổi lên
trên. Trong khi đó, điểm sôi của giấm rất thấp, nói cách khác, khi cho đun nồi
dầu kia, giấm sẽ sôi nhất nhanh, nhưng nhiệt độ chỉ tầm 40, 50 độ C thôi. Khi
giấm sôi sẽ làm cho dầu cũng có cảm giác là sôi theo, nhưng thật ra, nhiệt độ
của dầu chỉ có khoảng 20, 30 độ, căn bản không làm tổn thương da
được."
Ta
nói thế ngươi đã hiểu chưa?
"Ngươi
quả nhiên là vĩ nhân..." Hắn bỗng nhiên nhìn ta bằng ánh mắt sùng kính.
Xem ra mấy cái từ "mật độ" với "điểm sôi" đã khiến hắn nghĩ
ta vô cùng huyền bí.
Ha
ha ha ha! Đó gọi là khoa học! Ha ha ha! Trong lòng ta cười muốn chết. Thế giới
này ngộ ghê nhỉ! Như là hoàn toàn tương phản với thế giới của ta vậy. Nơi này
có thần tiên có yêu quái, thế nhưng lại không có khoa học. Trong mắt thần tiên
chân chính thì ta lại thành thần tiên.
"Nhưng
vì sao miếng bánh kia lại bị dầu đun sôi?" Hắn tiếp tục hỏi.
"Ha
ha ha ha ha ha! Moa há há há há há!" Ta cười như điên chả có hình tượng
gì, dường như kẻ đang đứng trước mặt ta là một thằng ngu. Ta thấy Bạch Tiêu
thậm chí bị ta cười có phần oán giận, mới nói với hắn, "Đó là chuyện sai
lệch thời gian thôi. Lúc ta ngẩng đầu là dầu đã hơi nóng rồi, ta tính đến lúc
ta biểu diễn xong, mọi người nhất định lại xôn xao ồn ào một chặp, còn Hoàng
thượng cũng phải lên tiếng chứ. Trong lúc đó, chảo vẫn đang đun, cho nên dầu
thực sự bị đun sôi rồi ~!" Ta giải thích cho hắn.
"Nói
cách khác... Nếu có người bảo ngươi biểu diễn lại lần nữa, thì ngươi chắc là
không thể hoàn thành được, đúng không?" Không nhận được sự sùng bái như
mong đợi, mà là một câu băng lãnh làm ta á khẩu không trả lời được.
"Kế
hoạch của ngươi là thế sao? Uổng ta vừa rồi còn tưởng ngươi là một trí giả!
Hiện tại xem ra ngươi bất quá là một thằng ngu rất to gan mà không lường đến
hậu quả thôi!" Lại một tiếng sét giữa trời quang đâm thẳng vào đầu ta.
"Này,
hơi quá đáng rồi đấy! Là kẻ nào lôi ta vào vòng nguy hiểm này? Bây giờ ngươi có
tư cách gì giáo huấn ta?"
Ta
cũng là đàn ông, đâu thể cho nó thích mắng gì thì mắng.
"Ngươi...!
Đêm nay đừng ngủ ở Lan Đình!" Tiểu tử thối nói xong liền đi.
Tức.
"Buồn
cười! Ông đây thích ngủ đâu thì ngủ chứ! Ở đây bị dầu bẩn hết rồi! Ta muốn đến
Lan Đình mà Hoàng thượng ban cho để ngủ đấy! Liên quan đếch gì đến ngươi!"
Ta gào lên theo bóng lưng của hắn.
Nhìn
tấm lưng bạch sắc tinh tế đó phẫn nộ dừng lại, sau thì đầu cũng không ngoảnh
lại vẫn đi tiếp.
Ta
nghẹn cả một bụng tức đi tắm lá bưởi. Trừ xui trừ xui! Sau đó, mang theo cả
thân thơm phức, ta bước tới Lan Đình được Hoàng thượng ngự phong.
Lan
Đình nằm ở phía bắc Hoàng cung, khung cảnh thanh tịnh mà đẹp đẽ. Rất nhiều
người thích có nhà ở phía nam, ta thì lại thích ngược lên bắc. Ta không thích
những nơi có ánh nắng ấm áp mấy. Không khí có chút lành lạnh mới dễ làm người
ta thanh tỉnh. Người mà không tỉnh táo một chút thì dễ mắc sai lầm lắm.
Cho
nên bình thường ta cũng thích đi dạo tới Lan Đình, nơi đó có hoa lan nở rộ,
hương sắc làm người ta thư thái. Nhưng không ngờ Hoàng thượng lại biết ta thích
Lan đình, có phần làm người ta sợ sệt. Xem ra trong Hoàng cung này có vô số tai
mắt, e là nhất cử nhất động hàng ngày của ta đều bị cái bọn chó săn đó bẩm báo
cho lão Hoàng thượng bài trí kia sạch sẽ từ đầu đến cuối rồi.
Cứ
nghĩ đến mỗi hành động cử chỉ của mình có thể bị người ta suốt ngày giám thị,
ta lại thấy buồn nôn. Vì thế ta cũng không có tâm tư tản bộ nữa, tinh thần cả
ngày vẫn căng như dây đàn, lúc này ta chỉ cần thoải mái nghỉ ngơi một lát thôi.
Trong
lúc đang suy nghĩ thì chân ta đã bước vào tẩm cung.
Gian
phòng này bố trí đủ nhã nhặn. Bàn bát tiên màu lục nhạt, dù so ra thì vẫn không
quý phái bằng ở trong tẩm cung của Bạch Tiêu, nhưng màu sắc độc đáo làm mắt
người ta cũng thoải mái, lại không mang cảm giác nặng nề như kia. Một vài cái
bình hoa, đồ cổ đều giản dị mà trang nhã. Nói tóm lại, không tồi. Ta cũng chẳng
phải loại thích xa hoa lãng phí.
Sao
thấy thiếu thiếu nhỉ? À, ngay ở bệ cửa sổ kia, cái lư hương. Bản thân ta rất
thích thứ này. Trước kia trong phòng sách của ta cũng có một cái, bên trong là
tinh dầu giúp tỉnh não lại nâng cao tinh thần. Bây giờ đổi thành hương liệu tự
nhiên rồi. Ha ha. Bảo vệ môi trường, còn là hương phong lan, dễ chịu.
Ta
nhìn quanh một vòng, vô cùng thoả mãn. Nếu mà đem mấy cái màn này đổi hết thành
màu lam thì tốt hơn. Ừm, mai bảo người đi đổi đi.
Ta
vừa nghĩ vừa thoải mãn nhấc màn hướng vào trong nằm.
"Ui
cha!!!" Ta thét lên một tiếng vô cùng mất mặt.
"Ngươi
làm gì ở trên giường của ta hả?!" Ta gào vào mặt tên Bạch Tiêu đang nghênh
ngang nằm đó.
"Ngươi
nên cảm thấy may vì người nằm đây là ta! Chứ nếu là thích khách thì mạng ngươi
sớm không còn rồi!" Thế mà hắn còn tỏ ra có lý vô cùng nữa chứ!
"Ngươi
có biết bây giờ ngươi đang rất nguy hiểm không! Những gì mà ngươi thể hiện trên
yến tiệc ngày hôm nay đủ để mọi người đem ngươi là cái đinh trong mắt! Đó chính
là hậu quả vì ngươi không chịu nghe lời ta nói đấy! Ngươi khoe khoang quá
nhiều, lại làm mất mặt Nhị hoàng tử, cuối cùng còn dám chế nhạo Dậu Cơ. Ngươi
cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?" Bạch Tiêu còn miệng đầy lý
luận, tiếp tục phần thuyết giáo chưa xong lúc trước.
"Dậu
gì gà gì? Ta còn là Tuất cẩu Hợi trư kìa!"
Không
ngờ tên của lão Dậu thái úy kia lại buồn cười như thế. Thực sự không chả có
phẩm vị gì xấc.
"Mau
cút về phòng ngươi mà ngủ đi! Đừng làm trở ngại ông đây tối làm mộng xuân! Nói
cho mà biết, không thích đi cũng được, nửa đêm mà ta không cẩn thận làm gì
ngươi ấy, thì cũng đừng có khóc đòi ta chịu trách nhiệm!" Ta nói rất lưu
manh.
Vừa
xem là biết thằng nhóc Bạch Tiêu kia chưa bao giờ bị người ta cợt nhả như vậy,
tức đến mặt lúc đỏ lúc trắng. Dù vậy thì nhìn hắn cũng vẫn rất được. Cuối cùng
hắn không nói gì nữa, xoay người nằm vào trong chả nói chả rằng.
Thằng
nhãi này thực sự không đi sao?! Quên đi, dù sao giường cũng đủ rộng, thêm một
người nữa cũng chả sao.
Ta
nhân tiện cởi sạch rồi lên giường.
"Ngươi
cởi y phục làm gì?" Hắn hú lên quái dị.
"Ông
đây thích ngủ trần đấy! Không được à?!" Ta nói bằng giọng đanh đá.
Hắn
hung hăng trừng ta một cái, sau đó xoay người. Thằng nhóc này, đỏ mặt cái gì,
chả lẽ ta có cái gì ngươi không có à? Còn sợ cùng ta làm trò gì chắc? Nhưng mà,
cái bộ dạng vừa xấu hổ và giận dữ của hắn, cũng quá mê người đi. Trước khi ngủ,
ta còn nhiều lần tự nhắc mình, nhất định không thể bước trên con đường không
trở về được, nhất định không thể bước trên con đường không trở về được, sau đó
mới nằm xuống.
Chỉ
có một cái chăn, ta không mặc gì nên đương nhiên được đắp, nhưng ở phía bắc
trời lạnh, ta tốt bụng chia cho hắn một nửa. Nhưng nếu muốn ai cũng có phần thì
tự nhiên là phải nằm sát lại chút. Ta vừa nhích vào thì hắn đã cứng đơ như khúc
gỗ. Thật sự nghĩ ta thích cái trò kia sao?
Nhưng
mà... Tóc của Đại Oa vừa dài vừa mượt, tỏa ra mùi xạ hương nhè nhẹ... Giống như
mùi nhan tản mát ra từ một vị thần... Đúng rồi, tên nhóc này là Bạch Long thần
kia mà... Hình như cũng không có gì khác nhân loại cả.
Từ
từ, hô hấp của hắn cũng bình ổn xuống. Hừ! Ngủ trên giường người khác thì ngon
thế. Nhờ phúc hắn cộng thêm mùi hương thoang thoảng kia, làm ta cả đêm chả hề
buồn ngủ.
Một
tay ta cầm lấy tóc hắn đưa đến mũi cố gắng hít vào. Thơm ghê. Tóc hắn cũng trơn
mềm nha.
~~"~~"~~"~~"~~
Không
được rồi! Ngừng lại! Ta lại muốn đi tắm rồi. Chết tiệt, dạo này cái cảm giác
muốn động dục càng thêm trầm trọng. Vì sao từ khi đến thế giới này, cứ bị nam
nhân khơi lên dục hỏa cơ chứ.
Ta
tức giận quăng trả tóc hắn rồi mạnh mẽ xoay người.
Đương
nhiên vì thế mà không hay biết, đôi mắt trong trẻo như nước kia từ từ mở ra,
hiện lên một thứ ánh sáng không biết tên, rồi lại nhắm lại.
Trong
cơn tức giận, ta lại liu thiu muốn ngủ.
Bỗng
nhiên, một đợt rất nhỏ tiếng vang làm ta thanh tỉnh hơn. Bên cửa sổ kia có động
tĩnh! Lư hương bị người ta chạm vào! Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cái
người vốn tưởng là đang ngủ, Bạch Tiêu kia, đột nhiên xoay người đẩy ta lăn vào
trong, mà cả người hắn đều ép sát lên người ta. Chợt nghe vèo vèo hai tiếng,
rồi như thấy có đồ sắc đâm vào da thịt. Bạch Tiêu ở trên truyền đến một tiếng
kêu đau đớn.
Yên
lặng. Tay ta run run vùng ra dưới thân hắn, rồi sờ lên lên lưng hắn.
Cảm
giác ướt dính, nóng bỏng, mùi máu tươi nháy mắt liền tràn đầy.
Cửa
sổ bị người ta đẩy ra đang lắc lư rung động, lưu hương bị xô ngã, theo ánh
trăng, ta thấy cặp mắt xám trong của Bạch Tiêu, như đang nói, giờ thì biết vì
sao ta không cho ngươi tới rồi chứ?
Ta
hối hận tự trách muốn chết. Ta vội vàng đứng dậy châm đèn. Nhìn thấy sau lưng
Bạch Tiêu cắm hai mũi tên sâu vào thịt, thực làm người ta giật mình. Nhất là bộ
y phục trắng như tuyết đó, giờ đã huyết hồng một mảnh.
Ta
cứ đứng đó không biết phải làm thế nào. Ta thực sự không biết làm sao mới
tốt... Ta biết hô hấp nhân tạo... Nhưng chưa xử lý trúng tên bao giờ cả!
"Biết
rồi chứ?" Hắn nhìn ta rồi nói.
"Ừm."
Giờ hắn có nói gì ta cũng đáp ứng, đều nghe hết. Nếu không có hắn thì hai mũi
tên kia chính là cắm vào lưng ta rồi...
Không
cần nhiều lời vô ích. Ta đã biết bản thân mình sai ở đâu rồi. Ta đánh giá quá
thấp chính trị, đánh giá quá thấp Hoàng cung này, lại quá coi trọng bản thân
mình. Ở trong hoàn cảnh này, ta có thể làm rất tốt, rất tuyệt, làm được những
điều người ta không thể làm đến, nhưng ta lại không có khả năng bảo vệ mạng sống
của mình. Vì nơi này không phải thế giới vốn có của ta. Ở đây tràn ngập sát
khí. Cái mạng của kẻ yếu còn không giá trị bằng một phát rắm.
Trải
qua bài học xương máu này, ta đã nhận rõ sự thật.
"Sau
này chúng ta phải thương lượng kỹ rồi mới được hành động." Bạch Tiêu điều
hòa lại suy nghĩ của ta.
"Ừ."
Ta không có gì để nói, khi bản thân mình chưa mạnh mẽ đến mức có thể bảo vệ
tính mạng của mình thì hắn nói gì ta làm vậy, không nửa câu oán hận.
Sau
đó chuyện thần kỳ mới chính thức xảy ra. So với cái loại bịp bợm giang hồ dầu
nành giấm trắng của ta, đấy mới thực sự là không thể tưởng tượng được. Khi Bạch
Tiêu đưa tay về sau lưng nhổ mạnh hai mũi tên ra ngoài, máu tuôn như suối...
Đương nhiên, đương nhiên, cái thần kỳ mà ta bảo không phải cái này, mà là máu
kia tự nhiên dần ngừng chảy, sau đó bao lấy vết thương là một luồng ánh sáng
trắng dịu dàng. Chỉ chốc lát, vết thương kia như có sinh mệnh, từ từ khép lại!
Nếu
không phải trên y phục còn có hai cái lỗ lớn với máu chảy đầy đất, ta thực sự
muốn nghĩ chuyện hành thích vừa rồi chỉ là trong mơ thôi.
A...
Làm thần tiên thật tốt...
Ta
không khỏi tiến lên trước tỉ mỉ quan sát. Thật sự không có! Thật quá thần kỳ!
Cảm giác tội lỗi trong ta nháy mắt giảm đi phân nửa. May mà người ta không bị
sẹo!
Ta
đang nhìn hăng say, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện một cái cây hồng. Mặt
Đại Oa đỏ như cái gì cái gì đó.
Bỗng
nhiên ta nhận ra là, mình còn chưa mặc đồ! Hơn nữa, vì thấy thứ kỳ diệu đó,
phía dưới nhất thời hưng phấn, đang hướng về phía hắn ngẩng đầu nè ~
Nam
nhân thôi, thời kỳ mẫn cảm là vậy đấy, quần cọ sát chút thôi là đã đứng lên
rồi.
Ta
cũng hơi xấu hổ, vội vàng thành thật mặc đồ ngủ cổ đại vào.
Sau
đó hắn nói, "Ngủ đi, đêm nay chắc sẽ không trở lại đâu", rồi lại nằm
vào trong.
Đại
Oa tựa hồ rất mỏi mệt, chúng ta chỉ căng thẳng thêm một hồi rồi liền trầm vào
mộng.
Xem
ra, những ngày sau này sẽ không dễ chịu đâu.
Nhưng
cũng thật kỳ diệu, ta ngủ ngon lắm, đêm nay cũng không mơ tới "Chuyện ở hồ
tắm" nữa.
! thang roi khong co chuong moi nha^^
Trả lờiXóa