Tảng sáng, ta đã sớm tỉnh dậy.
Quả nhiên ~ giấc ngủ không so
bì thời gian ngắn dài, mà nằm ở chất lượng cao hay thấp. Có lẽ vì mệt nhọc,
cũng có thể vì an tâm sao đó, mà tối qua ta đã ngủ một giấc sảng khoái nhất từ
khi đến Thế giới này.
Liếc mắt nhìn người bên cạnh,
dường như còn chưa tỉnh. Để ta cẩn thận quan sát chút nào. Một người có bộ dạng
bên ngoài quỷ khốc thần sầu như vậy có thể nào cũng nhỏ nước miếng, chép miệng,
nghiến răng hay không. Tốt nhất là đều có đi, cho ta thấy cân bằng một chút.
Kết quả là ta thất vọng rồi,
người ta không có ba cái thói xấu hạ lưu đó. Ngược lại... Ngược lại còn ngủ rất
đẹp. Đẹp đến mức làm cho ta muốn nhào tới cắn một phát.
Thế nhưng, ta bỗng nhiên nghĩ
đến một việc, cắt đứt ý niệm nguy hiểm đó trong đầu.
Ta đột nhiên hất chăn lên
xem! Há há há há ~ "thần tiên cũng có xác phàm mà ~" Một cái lều thật
lớn! Há há há há! Thấy được phản ứng sinh lý tương đồng trên thân thể người
khác khiến ta đây hưng phấn không thôi! Nam nhân mà! Sáng sớm dậy thì ai chả
như ai!
"Ngươi làm gì!" Đại Oa đột nhiên
ngồi dậy, biết ta đang nhìn cái gì thì tức đến đỏ mặt tía tai.
Thật là, có gì đâu ~ Người nào mà chả như thế?
"Ngượng cái gì mà ngượng! Ngươi có, ta cũng có thôi! Nào nào,
đến thử xem xem, ai lớn hơn nào!" Khi còn bé thường cùng bạn học so sánh,
mỗi lần ta đều thắng đó nha. Đây là cách biểu thị tình hữu nghị giữa đàn ông với
nhau mà!
"Ngươi... Ngươi quả thực bất chấp lý lẽ!" Đại Oa nhìn ta như nhìn quái vật, sau đó tức đến
nói cũng nói không xong rồi.
Tiếp đến, hắn vội vàng đứng dậy, đá cửa mà đi, bỏ lại ta ở trong
phòng đếch hiểu gì cả. Làm sao vậy? Làm như ta làm nhục hắn không bằng! Ai cũng
có cả mà! Của ngươi nhỏ quá không dám để cho người ta xem sao?!
Đại Oa đi
rồi, ta phẫn nộ đứng lên, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi
đó từ từ mà uống.
Chỉ lát sau, Xuân Tảo bước
vào.
"Gia dậy rồi ạ? Hôm nay sớm thế, chắc là vì chuẩn bị để vào
triều ạ?" Xuân Tảo vừa đặt
bồn rửa mặt xuống vừa nói có vẻ hiểu biết.
"Vào triều? Vì sao lại phải vào triều?" Nhất thời ta còn chưa phản ứng lại được.
"Ngài quên rồi sao? Chẳng phải tối
qua Hoàng thượng đã
phê chuẩn cho Ngài vào nghe báo cáo và quyết định sự việc ư? Ngài không định kháng chỉ không đi đấy chứ?"
Xuân Tảo có phần kinh ngạc nói.
Nghĩ kỹ lại thì hình như có chuyện đó thì phải. Nhưng cái tên Hoàng
thượng bù nhìn kia không phải nói "chuẩn" cho ta nghe Quốc sự sao?
Theo lý mà nói, hẳn là ta
có quyền được đi, nhưng có muốn đi hay không thì phải tùy ta chứ? Lại chưa bảo
ta nhất định phải đi mà, sao lại tính là kháng chỉ được! Quả nhiên dù là thời
không nào, kẻ nắm quyền đều cùng một giuộc, nói còn hay hơn hát, cuối cùng thì
dân chúng vẫn là chẳng có quyền tự chủ.
"Ta cũng mặc triều phục
sao?" Ta phiền muộn hỏi Xuân Tảo. Cái thứ triều phục của bọn họ chẳng ra cái gì cả, xấu muốn chết.
"Gia, Ngài không tính quan văn cũng chả phải quan võ, là trường hợp đặc biệt, cho
nên không cần mặc triều phục. A, đây là y phục mà Tứ
Hoàng Tử sai người đưa tới, Ngài ấy
nói, bộ của Ngài hôm qua đã bẩn rồi, cho nên tối qua đã bảo người vội cả đêm để
làm cho Ngài bộ khác. Cũng là màu lan, tứ Hoàng Tử còn nói, quả nhiên
Gia mặc lan sắc là đẹp hơn chút. Nhưng lời này là Ngài ấy tự nói thầm một mình
thôi, không cẩn thận bị ta nghe được..." Nói đến đó, Xuân Tảo còn hạ giọng
thì thầm, đắm chìm trong niềm vui nói chuyện phiếm.
Ha ha! Bất quá
câu chuyện của
Xuân Tảo lần này thật là tốt! Ta đã bảo hôm qua ta anh tuấn tiêu sái như
thế, làm sao chỉ mê đảo được mình Xuân Tảo! Đại Oa này
quả là không thành thật ~ Muốn ca ngợi ta thì cứ nói thẳng ra đi chứ lị.
Bỗng nhiên ta thấy tâm tình thật tốt, mặc xong trang phục thật có chút vội vã muốn vào triều rồi.
Khi ta ăn vận chỉnh tề mới bước vào triều, liền cảm giác được mấy trăm con mắt đang
soàn soạt hướng về phía ta. Nhìn đến mức ta cũng mất tự nhiên,
bước đi có phần xiên xẹo rồi. Bọn họ nhìn ta đương nhiên không phải vì ta đẹp
trai đâu.
Mà là vì, ta đến muộn.
Cũng là tại ta tự phụ, không cần Xuân Tảo dẫn đường, cuối cùng thì
vì không quen đường quen nẻo trong cung đình nên ngoặt trái ngoặt phải rồi ta lạc
đường luôn... May mà đụng tới một tên tiểu thái
giám, bằng không thì ta chỉ sợ là đến hạ triều rồi cũng không tới kịp nữa.
Ta trấn định rồi thanh cổ họng, đã làm sao nào, dù gì
cũng đến muộn rồi, cứ từ từ mà đi, thuận tiện ngẫm lại làm sao mà qua cửa được đây. Sao ánh mắt tên
Dậu cáo già nhìn ta quỷ dị vậy? Xem ra là muốn làm khó ta rồi.
Ta đi tới trước mặt Hoàng
thượng, hành được cái lễ, "Hoàng thượng thứ tội, thần tới chậm." Sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng cặp
mắt đục ngầu của Hoàng thượng. Để hắn thấy đôi mắt kiên định, trí tuệ, tràn đầy
là "Ta có tới muộn cũng tuyệt đối có lý do có thể tha thứ được".
"Chắc là tối qua Mạc đại nhân ngủ ở tẩm cung Lan Đình do Hoàng thượng ngự ban nên
hưng phấn vô cùng, mãi không ngủ được, nên sáng nay mới dậy trễ thế?" Cáo
già quả nhiên
lên tiếng châm
chọc.
"Dậu đại nhân hỏi thăm việc hạ quan ngủ nghỉ thật đúng là thấu
đáo! Chỉ là, nhờ ân điển của Hoàng thượng mà hôm qua hạ quan quả thật là ngủ một
giấc thoải mái chưa từng có." Được rồi, chuyện hôm qua đã nhanh chóng phá
án được rồi. Xem ra cáo già cũng không muốn ngầm xuất thủ với ta, trực tiếp muốn
ra oai phủ đầu cơ ~ ông đây có thể để cho ngươi thực hiện được
sao?!
Ta một bên
bày ra vẻ mặt tinh thần phấn chấn, một bên
còn ra sức làm vài động tác vươn ngực. Có lẽ tên thích khách kia nhất định đã
nói với lão yêu quái là tối qua đã đắc thủ. Tiếc thật, ngươi đi nhầm một bước rồi,
chắc chắn không thể ngờ được là Tứ hoàng tử lại có "giao tình" tốt với
ta như thế, còn cam nguyện làm kiên bằng thịt cho ta. Càng không tưởng tượng được
là nó còn có khả năng tự động chữa trị nữa chứ. Ha ha! Nhìn con cáo già đó thấy
thân thể ta hình như đúng là không có vấn đề gì thì xanh hơn nửa gương mặt, thật
là thoải mái quá.
"A? Nếu tinh thần của đại nhân tốt như vậy thì cớ
gì lần đầu lên triều lại thong dong đến muộn như thế?" Một chất giọng khàn
vô cùng khêu gợi đội mũ
Trình Giảo Kim đột
nhiên nhảy ra.
Không cần nhìn ta cũng biết, chủ nhân của thanh âm này không phải
Huyền súc sinh thì còn là ai được chứ?
Đang lúc ta muốn mở cửa hàng quạt thì một giọng nói trẻ tuổi xa lạ vang
lên.
"Bệ hạ, vừa rồi một nội thị của thần vừa báo cho thần là, Mạc đại nhân bị
lạc đường ở tiền đình,
cho mới vào triều muộn."
Thằng nào lắm miệng đấy! Ai cho mà nói hả?! Ta tìm theo thanh âm
nhìn đến, đó là một tên trẻ tuổi nhất trong đám quan văn. Nói là trẻ nhất thôi,
chứ cũng tầm 30 rồi. Thế nhưng vừa nhìn là loại vô cùng bảo thủ, có tinh thần
trượng nghĩa, lại mạnh mẽ, rất dễ bị chơi xỏ, lại không giỏi ăn nói, chả đánh
được ai nhưng cũng không chịu cúi đầu - đồ con lừa cứng đầu.
"Lý thị lang nói đúng, Mạc đại nhân quả thật không quá quen thuộc với đường sá quanh đây. Nhi thần vốn định sáng sớm cùng
đi với Mạc đại nhân, nhưng lâm thời lại có mấy chuyện nhỏ, lại
quên dặn bảo hạ nhân dẫn đường. Mong Phụ hoàng thứ tội." Đại Oa đột nhiên
nói ra, sau đó còn hung ác liếc ta một cái.
Xem ra Lý thị lang này là cùng phe với bọn ta. Aiz, uổng ta còn chuẩn
bị tán gẫu một chút,
về việc ta đang ở trong cung thấy một quả táo rơi xuống, suy nghĩ ngàn vạn, phải
để cho cái đám con lợn cổ đại này nghe ba định luật lớn của Ngài Newton mới được.
Xem ra thất bại rồi ~ Bây
giờ Đại Oa còn nhìn ta một cái, ta cũng không dám
không theo, ai bảo ta nợ người ta một lần đâu chứ.
"Ha ha! Mạc ái khanh lần đầu vào triều, có nhiều không quen,
trẫm cũng không trách tội. Vẫn mong chư vị đại thần len lén chiếu cố nhiều hơn đi!" Hoàng
thượng bù nhìn tuy chỉ là để trang trí, nhưng nói
chuyện khách sáo thì đúng là chẳng ai tinh bằng.
"Ngô hoàng quả là một đời Quân Vương nhân đức! Có thể phụ tá
Thánh Thượng thực sự là chúng thần đã tu được nhiều phúc a!" Ta còn chưa đợi
đến tạ ơn đã thấy một thằng trư hô to rồi. Sau đó mọi người lớn tiếng hưởng ứng!
Mịa. Cuối cùng, trong tiếng a dua nịnh hót vang lên liên tiếp ấy, đại hội bợ
đít chính thức bắt đầu.
Giữa đám ồn ào xôn xao ấy, ta an tĩnh lui về một bên, đứng cạnh Đại
Oa.
"Vừa rồi ngươi định nói bậy cái gì!" Đại Oa hạ giọng giáo
huấn.
"Làm sao Ngài Newtons có thể vì một quả táo mà oanh động thế giới."
Ta thành thật trả lời.
"Ngươi...!" Tiếng nghiến răng.
"Ta...? Ta mặc thế này đẹp trai muốn chết, nhở?" Ta vừa lộ
ra dáng cười đặc trưng vừa nháy mắt với Đại Oa.
Đại Oa
chán nản.
Ta chẳng hề hay biết hành động lén lút đó của ta và Đại Oa đều rơi
vào một đôi mắt mang nhiều hứng thú. Mắt của Huyền súc
sinh.
Vậy là buổi thiết triều đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ của
ta, lại như ăn phải một xâu thịt lợn bị dịch chưa qua kiểm dịch vậy, một lần buồn
nôn đủ mười đời rồi.
Một đám
lão già ghê tởm cám bã thối mồm, trong nước bọt bay tung tóe không biết đã nói
ra bao nhiêu lời mà người ta phải mất mấy buổi tối mới viết xong
"Nói nhảm bách khoa toàn thư". Một người tiếp một người, liên
miên không dứt, không có chán nhất, chì có càng chán mà thôi! Mù hết sao?!
Không thấy Hoàng thượng cũng ngáp rồi ư? Còn nói cái con khỉ! Ông đây thật muốn
cầm súng máy tạch tạch tạch toàn bộ tụi bay rồi đấy!
Ta còn đang trong cảnh tưởng máu tanh đó, đột nhiên nghe được một
âm thanh như trên trời giáng xuống, "Có bản tấu không? Không có bãi triều!"
Ta đang muốn hô to.
Đột nhiên một thằng ngại mạng dài lại lên tiếng.
Chính là Đại Oa! Thằng
nhóc này chẳng nhìn ánh mắt giết người của ta mà lại đi ra phía trước.
"Nhi thần có chuyện muốn thỉnh tấu Phụ hoàng."
"Ngạo Thiên à, thỉnh tấu chuyện gì?" Ngạo Thiên? À... Là nghệ danh tại dân gian của Đại Oa, xém chút là ta quên mất.
"Nhi thần nhận được tin báo rằng, Hoàng đế của Xuất Vân sắp tới sinh thần, mà có lời đồn rằng hình
như vị Quốc sư vốn tay nắm binh quyền của họ đột nhiên mắc bệnh, đồng thời, các
Phiên quốc xung quanh Xuất Vân có vẻ như đang rục rịch. Nhi thần sợ là bọn
chúng đang âm mưu muốn làm gì đó, nên muốn cùng Mạc đại nhân, lấy lý do tới chúc thọ để đến thăm dò
thực hư. Hiện tại tình hình hai nước đang khẩn trương, nước ta để áp chế các
Phiên quốc lân cận đã động binh hao lương rất lớn. Nếu lúc này phía Xuất Vân còn liên thủ với man di phương Bắc tới
xâm chiếm, thì đúng là vô cùng bất lợi cho Lạc Hải chúng ta. Nhưng mà, nếu lúc này dâng lễ chúc
thọ, chắc chắn có thể mang đến tác dụng kiềm chế, trì hoãn, chí ít thì trong khoảng bốn tháng từ
ngày sinh thần, họ không thể phát binh, cũng là cơ hội tốt để quân ta có thời
gian tạm nghỉ. Chẳng biết ý của Phụ vương thế nào?"
A... Đúng là nguy cơ tứ phía a,
nhìn qua thì Lạc Hải dường như rất
yên ổn, ai ngờ lại cũng ở trong hoàn cảnh xấu hổ như thế. Phải sớm rời khỏi mới
được. Dù sao ở trong Hoàng cung cũng không an toàn. Đề nghị lần này của Đại Oa,
ta có thể hiểu rất rõ. Hơn nữa, nếu cứ không ra cung, trước đừng nói đến bản
thân ta gặp bất lợi, càng là không có cách nào tìm được sáu con thú khác rồi.
Cái lý do này nghe rất được, đủ đàng hoàng.
Nhưng mà... Nói thật, trong lời nói của Đại Oa, cái làm ta lưu ý
không phải vấn đề có thể ra cung... Mà là, tên Quốc sư kia bị bệnh nghĩa là
sao? Chắc chắn là tin vịt rồi! Gã quái vật đó bị bệnh mới là lạ đấy! Lúc ta đi y còn đang vui vẻ mà! Hơn nữa...! Được rồi, áo ngủ của ta còn ở chỗ
y mà. Dù gì thì đó cũng là vật kỷ niệm duy nhất của ta tại thế giới kia rồi!
Còn cả túi tiền mà Võ Đại đưa cho ta nữa chứ... Cứ cho là sau khi đi rồi cũng
không gặp lại nữa, thì cũng phải đưa đồ của ta trả lại đây chứ...
Ta cố gắng áp chế cái cảm giác chua xót khổ sở quái dị nhỏ bé tự
nhiên dâng lên kia xuống tận đáy lòng! Lập tức lại bị cảm giác muốn chiếm đoạt làm của riêng
vây quanh mãnh liệt. Thứ gì của ông chỉ có thể là của ông! Ở đâu cũng là của
ông cả! Dám giấu đi à?! Không có cửa đâu!
"Hoàng thượng, chuyến đi lần này xa xôi hung hiểm. Chuyện Xuất Vân lại chẳng biết thực hư, thần nguyện lấy
thân phận hộ vệ cùng đi!"
A? Đừng mà! Đừng đồng ý mà! Nhất thiết không được đáp ứng Huyền súc
sinh! Đưa hắn theo chẳng khác nào mang quả bom hẹn giờ! Ai biết lúc nào hắn
phát nổ ngay cạnh ta chứ!
Nhìn cái vẻ mặt cười quỷ dị của hắn là biết chẳng có ý tốt gì rồi!
"Huyền ái khanh có lòng rồi! Vậy Trẫm sẽ phong ngươi làm Đặc
thù Sứ giả Hộ vệ, ban cho Lệnh Điều Quân, tùy thời có thể điều động năm vạn
tinh binh trong triều, bảo vệ sự an toàn cho Tứ Hoàng Tử cùng Mạc ái khanh.
Cũng chấp nhận cho mang người đi
theo. Còn lại các ngươi tự hành an bài đi. Bất cứ lúc nào cũng thể lên đường. Lễ
vật cứ chọn mấy thứ trong Quốc khố đi. Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi. Bãi
triều!" Đồ trang sức hình như chỉ có thể đưa ra biện pháp như vậy thôi...
Ta cũng phải hỏi là lão nghe vào được bao nhiêu đấy!
Cái lão Hoàng Đế khỉ gió này! Mắt lão mù rồi hay sao mà không thấy ý
xấu của tên súc sinh họ Huyền kia hả! Vậy mà còn chuẩn tấu!
"Ơ kìa? Trông sắc mặt Mạc đại nhân kém như vậy, xem ra là
không muốn cùng đi với mạt tướng rồi... Chẳng lẽ là... Sợ ta phá hủy chuyện tốt
của ngươi với Tứ Hoàng Tử sao? Ha ha ha ha!"
Sau khi bãi triều, Đại Oa tới Quốc khố chọn lễ vật, tên Huyền súc
sinh kia liền thừa dịp loạn mà len đến gần.
"Ngươi cần phải cười dâm đãng như vậy sao? Dù cho giữa ta và Tứ
Hoàng Tử thật sự có chuyện gì thì cũng chẳng tới lượt ngươi phải bận tâm đến
đâu. Nhìn ngươi thỉnh lệnh vồn vập như vậy, chẳng lẽ là có ý gì với ta sao? Có
điều là ngươi đừng có mà nằm mơ, chỉ với cái sắc đẹp ấy của ngươi, có buộc cả
tá đưa đến cho ta, ta còn ngại rác to quá chả có chỗ để ấy chứ!" Đòi so mồm
mép với ta! Ngươi mà là đối thủ sao?!
"Ha ha ha! Mạc đại nhân thật khí phách a! Chúng ta cứ chờ mà
xem!"
Thường những kẻ đấu võ mồm thua người khác cũng chỉ có thể bỏ lại
vài câu cay cú để giữ thể diện thôi. Xưa rồi diễm. Nếu thật sự bị ngươi dọa thì
hai mươi mấy năm của ta đều thành công cốc rồi.
Aiz! Nhưng mà có một điều mà ta dám khẳng định, chính là ra khỏi
cái Hoàng cung này rồi, e là sẽ chẳng có ngày lành rồi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét