Cái cảm giác
ngây ngô ngọt ngào của thời niên thiếu dường như đã trở về, như móng vuốt của
con mèo nhỏ cứ cào nhẹ vào trái tim anh.
Nhưng ở vào cái
tuổi này của anh, không thể trâu già gặm cỏ non, đi gây họa cho cô gái nhỏ nhà người
ta đi?
Ngẫm lại thì
bây giờ anh cũng là một người đàn ông "bốn có": có xe, có nhà, có tiền
gửi Ngân hàng, có tướng mạo, những mỹ nữ muốn dính vào dù không quá nhiều nhưng
cũng không quá ít đi?
Quyết định phải
trọng chấn hùng phong, Trương Cảnh Ngôn quyết định buổi tối phải đi quán bar
câu lấy một em chân dài về!
Sau khi tan tầm
về nhà, anh bắt đầu rạo rực chuẩn bị quần áo. Bên trong là một cái T-shirt đơn
giản, bên ngoài là âu phục thuộc loại thoải mái, màu đen có thêu hoa văn chìm.
Chỉ là một bộ
trang phục đơn giản cũng đã làm nổi bật sự tiêu sái bất phàm của anh, Trương Cảnh
Ngôn không thể không thừa nhận chất lượng gen của Phương Chấn Vũ rất tốt đẹp.
Thấy bộ dạng bảnh
chọe của anh, Hứa Kính Ưu cũng thấy kỳ quái.
"Tối hôm
nay muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, tối
hôm nay có chút việc, chắc sẽ về muộn, không cần chờ đâu."
Hứa Kính Ưu
nhăn mày nói, "Đi đâu?"
"Nhóc con,
buổi tối là thời gian cho người lớn."
Nháy mắt với hắn
một cái, Trương Cảnh Ngôn vui tươi hớn hở xỏ giày vào, đóng cửa.
Lái xe đi một
vòng thành phố, không nhìn thấy một quán nào quen cả.
Đi cả nửa ngày
liền chọn một quán có bên ngoài được trang hoàng tạo cảm giác vô cùng hiện đại,
tên là "Dạ Sắc".
Sau khi đi vào,
Trương Cảnh Ngôn chọn một chỗ sát quầy bar, nơi đó có góc nhìn tốt nhất, có thể
quan sát được toàn bộ bên trong quán.
Trương Cảnh
Ngôn tràn đầy niềm tin, chiến ý hừng hực, hormone thả hết, chỉ còn chờ con mồi
dâng lên miệng!
Ngồi cả nửa
ngày, anh bỗng dưng cảm thấy có chút quái lạ. Bây giờ đã 10 giờ tối, hẳn là thời
gian vàng cho các nam thanh nữ tú ra đường chứ, tại sao đến một mỹ nữ cũng chẳng
nhìn thấy?
Đừng nói mỹ nữ,
đến cả xấu nữ cũng chẳng có một ai.
Nhìn quanh một
vòng, tất cả đều là một đám đàn ông tụm năm tụm ba. Bọn họ hoặc là đang trò
chuyện hoặc là đang uống rượu, cũng có người ngồi uống một mình, trong đó có
vài ánh mắt âm thành đánh giá anh, thậm chí còn có người nháy mắt với anh nữa
chứ.
Úi...
Trương Cảnh
Ngôn lập tức thu hồi ánh nhìn, cảm thấy da đầu có hơi ngưa ngứa.
Anh sẽ không
xui như vậy chứ?
Giả vờ bình
tĩnh uống rượu, anh bắt đầu nói chuyện với Bartender, "Xin hỏi một chút,
quán bar này không chào đón nữ khách sao?"
Người Bartender
lau chùi cái ly trong tay, trong mắt xẹt qua một tia sáng tỏ.
"Không phải
là không chào đón, cũng có vị khách nữ từng đi nhầm vào, chúng tôi cũng sẽ nói
rõ với cô ấy đối tượng mà chúng tôi tiếp đón."
Quả nhiên...
Đối phương đã
nói rất rõ ràng, sắc mặt Trương Cảnh Ngôn bắt đầu thay đổi.
Người kia lại
cười cười, "Khách hàng đến chỗ của chúng tôi hầu như đều là người quen, ít
thấy người lạ, những khách hàng như Ngài sẽ rất được chào đón đấy."
Anh có thể
không cần loại đón chào này không?
Không muốn ở lại
đây thêm một phút nào nữa, anh quyết định uống xong rượu trong ly liền tính tiền
rời đi.
Nói đùa gì thế,
cái anh muốn là một người đàn bà xinh đẹp nóng bỏng, chứ chả thèm mấy thằng đàn
ông cứng rắn đâu!
Thế nhưng anh vẫn
chậm một bước, ngay khi anh định tính tiền thì đã có một người ngồi xuống cạnh
anh.
"Waiter,
tiền rượu của vị tiên sinh này tính cho tôi."
Mẹ, cái cách cũ
rích đó còn có người dùng sao?
Mặt Trương Cảnh
Ngôn đen xì, anh ngẩng đầu lên nói, "Cám ơn, nhưng tôi thích tự mình trả
tiền, ý tốt của anh thì tôi xin nhận."
Đây coi như là
lời cự tuyệt rồi.
Nhưng người kia
lại rất tự nhiên hào phóng, "Đừng để ý, coi như mọi người kết bạn với nhau
thôi."
Lúc này Trương
Cảnh Ngôn mới quan sát đối phương cẩn thận. Kỳ thực người kia bộ dáng không tệ,
áo quần không tầm thường, khí chất cũng rất không sai.
Đáng tiếc anh
không phải là Gay, chịu không nổi loại diễm phúc này.
"Thật ngại
quá, thật ra là tôi vô ý tới đây thôi, tôi hoàn toàn không phải là..."
─ "Bảo anh
ngoan ngoãn ở đây chờ em, lại đi nói chuyện vui vẻ với người khác như thế, anh
không ngoan nha."
Đột nhiên một
đôi tay từ phía sau đặt lên vai anh, giọng nói quyến rũ và hơi thở nóng bỏng phả
trên cổ anh.
Trương Cảnh
Ngôn giật mình nhìn lại, gương mặt đó chẳng phải là Tiết Minh đó ư?
Tiết Minh ái muội
nằm sấp sau lưng anh, cánh tay vòng bên hông anh, muốn người ta cho rằng hai
người họ chẳng có vấn đề gì là không hiện thực lắm.
Người kia thấy
thế thì kinh ngạc, sau đó như hiểu ra liền cười, "Thì ra là người của anh,
tiếc quá. Tại sao mỹ nhân xinh đẹp đều là của người khác kia chứ?"
Tiết Minh khẽ mỉm
cười, "Chu thiếu gia thật đúng là thích nói đùa, có bao nhiêu mỹ nhân
tranh nhau muốn nhảy vào trong lòng Ngài mà, chỉ là Ngài không để mắt đến
thôi."
Người nọ liếc
nhìn Trương Cảnh Ngôn, "Đấy là vì mỹ nhân chân chính là khó mà tìm được
a..."
Đầu Trương Cảnh
Ngôn đổ mồ hôi lạnh, bọn họ nói mỹ nhân không phải là chỉ anh đi?
Bọn họ gọi một
thằng cha hơn 30 tuổi là mỹ nhân sao?
Đầu óc không có
vấn đề chứ?
Người nọ nhìn
chòng chọc Tiết Minh một hồi, trên mặt Tiết Minh vẫn tỉnh rụi, nhưng vòng tay
quanh hông anh lại xiết một chút.
Cuối cùng người
nọ cười cười, nâng chén với họ, "Vậy thì chúc hai vị có một buổi tối tốt
lành."
Thấy người nọ
đi rồi, Tiết Minh mới buông anh ra.
"Chuyện
này là thế nào?
Anh đương nhiên
sẽ không tự kỷ cho rằng Tiết Minh thực sự sẽ có loại hứng thú đó với anh, nhưng
việc anh ta tới một nơi như thế này thì đúng là ngoài dự đoán.
Lẽ nào anh ta thực sự là Gay?
"Chu Đình, một gã không dễ chọc
đâu, tốt nhất là cách xa gã một chút."
Trương Cảnh Ngôn gật đầu, thông minh
không hỏi thêm nữa, kẻ khiến cho anh ta đề nghị phải giữa khoảng cách thì phải
biết là nhân vật không dễ trêu vào rồi.
"Sao anh lại ở chỗ này?"
Tiết Minh nghi ngờ hỏi anh.
Trương Cảnh Ngôn ngại ngùng nói là đi
nhầm, cũng hỏi ngược anh ta sao lại ở đây.
Tiết Minh thì lại chẳng xấu hổ hay che
đậy gì cả.
"Muốn tìm người qua một đêm, phẩm
vị nơi này vẫn luôn không sai."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét