Đây là Phố Hắc Ám bẩn thỉu nhất của Đế
Quốc Hitits, ở đây khắp nơi đều có thể thấy được những vụ như đánh nhau, giết
người, cướp đoạt, cưỡng bức..., chẳng hề có pháp luật hay đạo đức, thậm chí còn
mất đi nhân tính, mọi mặt xấu xí trên Thế gian này đều có thể phát sinh ở nơi
này.
Nơi đây vốn không gọi là Phố Hắc Ám, khi
thủ đô Cabell của đế quốc Hitits mới thành lập, nó cũng có tên của mình. Chỉ là
chẳng biết từ lúc nào, nơi này lại trở thành nơi cư trú của mọi chủng tộc, rồi
khi bệnh tật và nghèo túng, xui xẻo buông xuống, làm cho con phố này biến hóa
nghiêng trời lệch đất, thậm chí ngay cả Đế Quốc cũng vứt bỏ nó. Vì vậy mà không
biết đã qua bao nhiêu năm, người ta cũng quên mất đi cái tên ban đầu của nó, mà
đặt cho nó cái tên mới: Phố Hắc Ám, ý chỉ đây chính là nơi sản sinh ra mọi điều
thối nát.
Trên Phố Hắc Ám có những con người làm đủ
loại nghề nghiệp, chỉ có người ta không thể tưởng tượng ra mà thôi. Tuy nhiên,
nhiều nhất vẫn là những tên ăn mày và người nghèo quần manh áo rách.
Ở Đế Quốc Hitits, nghèo đói có thể chà đạp
mọi điều trên Thế gian, phá hủy lòng tin và sự kiên trì của con người.
Nhưng mà, hôm nay trên Phố Hắc Ám này lại
có chút bất đồng, bầu không khí vốn dĩ nặng nề lại âm u đáng sợ đột nhiên trở
nên náo nhiệt.
Từ một căn phòng lụp sụp u ám, một đôi mắt
trộm nhìn ra ngoài, khi thấy trên con đường đi tới phố Tena có một đám người ăn
mặc trang phục của Kỵ Sĩ từ Thần Điện Ánh Sáng, ánh mắt ai cũng có chút lấp
lánh không ngừng. Thậm chí có người nhát gan còn vội vàng rụt đầu về, rất sợ
không cẩn thận lại mạo phạm đến người của Thần Điện Ánh Sáng đang như mặt trời
ban trưa, mà rước họa vào người.
"Nghe nói hôm nay Thần Điện Ánh Sáng
muốn đến Phố Hắc Ám để chọn kẻ có thiên phú để trở thành Kỵ Sĩ Ánh Sáng
đấy!" Một thanh âm khản đặc đột ngột vang lên.
Thanh âm này rốt cục giải quyết nghi hoặc
của tất cả mọi người, tức thì ánh mắt của họ đều lóe lên, một số kẻ ao ước được
rời khỏi Phố Hắc Ám vụng trộm tính toán. Cũng có cũng có những người đã sinh
sống mấy đời và sinh con đẻ cái trên con phố này cũng toát ra mong đợi, hy vọng
Thần Điện Ánh Sáng có thể chọn trúng con của mình, để cho bọn họ thoát khỏi cái
nơi nghèo khổ và xui xẻo này.
Trong không khí vội vàng đó, người của
Thần Điện Ánh Sáng đã đến.
Ánh mắt mọi người nhìn thấy, một Linh Mục
còn trẻ mặc trường bào màu đen được một đám Kỵ Sĩ Ánh Sáng bảo vệ xung quanh,
đang đi vào Phố Hắc ám bẩn thỉu. Vị Giáo Sĩ đang cầm Thánh Thư, thần sắc thanh
đạm, gương mặt mang theo nụ cười từ bi, nơi ánh mắt liếc qua, lộ ra thần yêu
thế nhân, như thương xót mà khoan dung, dường như không thấy rằng con phố này
dơ bẩn ô uế.
Chờ người của Thần Điện Ánh Sáng đến gần,
mọi người mới phát hiện, ngoại trừ thanh niên đi ở phía trước, đằng sau còn có
một cậu bé khoảng chừng bảy, tám tuổi. Khi nhìn rõ diện mạo của cậu bé ấy, ai
cũng hít sâu vào một hơi.
Cậu bé có một mái tóc màu ngân nguyệt mềm
mại như tơ lụa, dịu hiền xõa trên bờ vai, gương mặt nhỏ nhắn còn hơi mang nét
phúng phính trẻ con, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, nước da trắng nõn
như sứ, không một chỗ nào không đẹp, thậm chí có thể nói là được Thần thương.
Cậu bé mặc trên người một bộ trường bào của Giáo sĩ rất vừa người, để người ta
có thể suy đoán cậu chắc là Linh mục được Thần Điện lựa chọn. Lúc này gương mặt
nhỏ nhắn đang vẽ nên một nụ cười nhàn nhạt, rõ ràng thoạt nhìn là lạnh lùng
không dính bụi trần, nhưng khi nhìn vào mắt cậu thì lại có thể cảm nhận được
cái cảm giác ôn hòa vô tận, thoải mái tựa như ngay cả tâm linh đều được gột rửa
vậy.
Cậu bé thong thả đi tới, mỗi một hành động
đều hiển lộ ra phong thái tuyệt vời, mỗi bước đi đều như đã được lấy thước đo
vậy, có thể nói là mẫu mực. Dù là đi theo sau Giáo sĩ trẻ tuổi kia, nhưng lại
làm cho người ta có cảm giác rằng dường như người thanh niên kia chỉ là người
dẫn đường, còn cậu mới là ánh trăng được sao trời vây quanh.
Chờ họ đi qua rồi thì người núp trong bóng
tối mới nhớ ra mục đích của mình, khi Giáo Sĩ trẻ tuổi dừng bước thì liền tha
thiết mong chờ nhìn về phía hắn.
Người thanh niên cười với mọi người, mở ra
Thánh Thư trong tay, ôn hòa nói với người dân rằng: "Ta là Seth Wal, linh
mục của Thần Điện Ánh Sáng, chắc là mọi người cũng biết mục đích mà ta tới đây
rồi nhỉ. Chúng ta đã được Nữ Thần Ánh Sáng chỉ dẫn, tới đây để tìm kiếm Kỵ Sĩ Ánh
Sáng, nếu có thể vượt qua khảo nghiệm, thì có thể theo chúng ta tới Thần Điện,
Nữ Thần Ánh Sáng sẽ phù hộ cho hắn."
Lời nói của Seth đã xác thực lời đồn đãi
lúc trước, người dân trong Phố Hắc ám đều trở nên kích động. Những đôi mắt tham
lam hay u ám, chết lặng đều thay đổi, sôi nổi chạy đi thông báo. Sau đó, dưới
sự an bài của những Kỵ sĩ của Thần Điện, y theo lời của Seth mà xếp hàng kiểm
tra.
Cứ ba năm một lần, Thần Điện Ánh Sáng đều
sẽ đến mọi nên trên lục địa Orawen để chọn lựa hàng loạt Kỵ Sĩ Ánh Sáng. Đối
tượng được tuyển chọn tuổi từ 3 đến 15 không xác định, mỗi lần địa điểm đều bất
đồng, nghe nói là lựa chọn dựa trên lời sấm sau khi Đức Giáo Hoàng của Thần
Điện câu thông với Nữ Thần Ánh Sáng.
Ai cũng không ngờ rằng năm nay, Phố Hắc ám
lại được chọn là một trong những nơi thần Ánh Sáng tuyển chọn Kỵ Sĩ. Mặc dù
không biết tại sao lại Nữ Thần Ánh Sáng lại ban xuống lời sấm như vậy, nhưng
trong lòng những người thờ phụng Nữ Thần, thì nhất định là Nữ Thần Ánh Sáng
biết nơi này có kỵ sĩ của Thần Điện rồi. Nữ Thần Ánh Sáng là vạn năng, cho nên,
những người tới xếp hàng đều rất tin tưởng vào Thần Điện Ánh Sáng, chẳng hề cho
rằng Thần Điện sẽ lừa gạt bọn họ.
Ngay khi Seth cầm một viên Quang minh
thạch to chừng nắm tay trẻ con để kiểm tra Quang minh Đấu khí của đứa trẻ đang
xếp hàng, thì đột nhiên những người bên ngoài xảy ra một trận rối loạn. Giữa
hàng lông mày của Seth hơi cứng lại, trước tiên nhìn về phía cậu bé được Kỵ Sĩ
Ánh Sáng bảo vệ, thấy cậu vẫn hờ hững ngồi trên chiếc ghế chạm trổ tuyệt đẹp,
cúi đầu lật quyển Thánh Thư trên tay, dường như không cảm nhận được sự huyên
náo ồn ào của Thế gian, thì cũng thầm thở phào trong lòng.
Những người khác thì từ lâu đã chú ý tới
cậu bé trai kia, thế nhưng vì Seth chẳng hề giới thiệu, lại thấy sự bảo vệ của
Kỵ Sĩ Ánh Sáng dành cho cậu ta như có như không, trong lòng dù thấy kỳ lạ nhưng
cũng không ai đoán ra được thân phận của đứa bé trai này.
Song, Seth đã thở phào quá nhanh
rồi.
Khi mọi người còn không kịp phản ứng, một
bóng người như ma quỷ đã nhào tới trước mặt cậu bé được Kỵ Sĩ Ánh Sáng bảo vệ
kia, ngã mạnh xuống dưới chân cậu.
Khi Kỵ Sĩ Ánh Sáng kịp phản ứng lại thì
lập tức kinh hãi, rút kiếm, muốn giết chết kẻ té nhào trước mặt cậu bé, thì một
giọng nói vang lên.
"Hãy khoan!"
Kiếm khó khăn dừng lại trên lưng kẻ kia,
mũi kiếm đã đâm rách y phục của hắn.
Kỵ Sĩ Ánh Sáng nhìn về phía cậu bé, hoài
nghi hỏi, "Thưa Các hạ, hắn..."
Cậu bé như chẳng nghe thấy, giống như vô
cùng chuyên chú nhìn đứa nhỏ đột nhiên nhào tới trước chân mình, ánh mắt lại
như xuyên qua nó mà nhìn về phía không gian và thời gian. Hiện ra trước mặt mọi
người, là một loại dịu dàng mà cao vời tựa ánh trăng, cánh môi anh đào khẽ mở,
thanh âm như mang theo sự non nớt chỉ có ở trẻ con, lại hết sức ôn hòa.
Đứa nhỏ nhào tới thoạt nhìn khoảng 3, 4
tuổi, vóc người nhỏ gầy, một mái tóc vàng nhưng vì không đủ dinh dưỡng mà lộ ra
ánh sáng ảm đạm khô khan, làn da lộ ra ngoài y phục cũng hiện đầy dơ dáy cáu
bẩn, tạo thành cảm giác đối lập mạnh liệt với cậu bé gọn gàng sạch sẽ mĩ hảo
đang ngồi trên ghế.
Một người như trên đám mây, một kẻ như
dưới bùn lầy.
"Ngươi có bằng lòng trở thành Thánh
Kỵ Sĩ của Thần Điện Ánh Sáng không?"
"..."
Lời này vừa thốt ra, tất cả đều kinh hãi,
không thể tin được mà nhìn về phía cậu bé và đứa nhỏ đang quỳ rạp trên mặt đất.
Thánh Kỵ Sĩ — kẻ bảo vệ cho Thánh Tử và Thánh Nữ của Thần Điện Ánh Sáng, vậy mà
lại chọn một thằng quỷ sứ bẩn thỉu thế ư? Hơn nữa, đứa bé trai này là ai, có
quyền gì mà chọn Thánh Kỵ Sĩ?
Trên thực tế, cậu bé này hoàn toàn không
phát hiện sự kinh ngạc quá đỗi của người xung quanh, mà cậu đang quan sát đứa
nhỏ ngã trên mặt đất kia, tầm mắt nhìn từ bộ y phục rách rưới bẩn thỉu đến
khuôn mặt mơ hồ ấy, chỉ có cặp mắt xanh như bầu trời đầu hạ đó, rực rỡ mà đốt
người.
Ừm, đại khái khoảng 3, 4 tuổi, tuổi nhỏ
thế mới tốt, có thể bồi dưỡng thành đàn em trung thành, còn hơn Thánh Kỵ Sĩ mà
Thần Điện cưỡng chế phân công cho mà không biết trung tâm được bao nhiêu
kia.
Cậu bé trai - Giản Lục - âm thầm hài lòng
gật đầu, chờ đứa nhỏ bên chân ngẩng đầu lên, cậu lộ ra nụ cười dịu dàng như
trăng tựa hồ đã khắc ở trên mặt, tựa như Nguyệt Thần cao sáng xa xăm, lại như
đã khắc vào lòng người quanh đó.
Mà nụ cười này, cũng đã in sâu vào lòng
đứa nhỏ kia.
Giản Lục vô cùng xúc động, rốt cuộc cũng
tìm được đàn em mà mình có thể đào tạo, cảm thấy như đã bước ra được một bước ở
trong cái Thế Giới không có tí khoa học nào này, trong lòng khoái trá vô cùng.
Ở trong mắt Seth và Kỵ Sĩ Ánh Sáng Chris, Giản Lục đang mang lòng phơi phới đó
vẫn khoác được cái vẻ ngoài đầy cao thượng. Cậu cúi người xuống, dùng thần sắc
thần yêu thế nhân thương xót kéo đứa nhỏ bẩn thỉu như tên ăn mày lên, vô cùng
dịu dàng lấy ra một miếng lệnh bài cỏ ba lá, đưa tới trong lòng bàn tay gầy yếu
và phủ đầy những vết thương nhỏ bé.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của đứa nhỏ,
Giản Lục lòng đầy thoả mãn, vừa nhìn ánh mắt như thế liền biết là đứa nhỏ này
còn đơn thuần, dễ chăm sóc dạy bảo tẩy não. Nụ cười trên mặt lại càng hoàn mỹ,
cậu hỏi, "Ngươi tên là gì? Mấy tuổi rồi?"
"... 5 tuổi, Heins."
Heins?
Cái tên nghe quen quen, Giản Lục tâm niệm
vừa động, trước mắt liền hiện lên một màn hình trong suốt mà chỉ có mình cậu
xem được, trên màn ảnh trung thực phản hồi lại tư liệu về đứa nhỏ này.
Heins. St. Stucater, một trong những nhân
vật của truyện, giá trị hung bạo tiềm tàng: 10.000, giá trị hung bạo hiện tại:
80.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét