Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Quan hệ phụ tử - Chương 17

Trương Cảnh Ngôn đổ mồ hôi...
Ông anh không thấy là phải che giấu chút sao?
Cứ trực tiếp để lộ chuyện mình là Gay ra, dù sao đi nữa anh cũng là cấp trên của anh ta mà, anh ta không sợ anh nói chuyện này cho người khác biết sao?
Hay là thời đại này đã thoáng đến mức đồng tính luyến ái cũng có thể quang minh chính đại đứng ra tuyên bố mình thích đàn ông?
Được rồi, chính anh không phải cũng đang dùng thân thể của Phương Chấn Vũ thôi, cái tên xấu xa này là loại người nào thì Tiết Minh nhất định là đã hiểu quá rõ rồi.

Trước mặt một thằng khốn chơi cả nam lẫn nữ, chay mặn đều ăn thì đương nhiên là chẳng cần giấu giếm gì rồi.
Nghĩ tới đây Trương Cảnh Ngôn lại buồn bực.
Dù cho bây giờ anh có nói là vô ý tới đây thì Tiết Minh cũng sẽ không tin.
Len lén nhìn anh ta một cái, Trương Cảnh Ngôn bây giờ mới phát hiện Tiết Minh đêm nay rất khác so với bộ dáng nghiêm trang nghiêm túc lúc thường.
Một người công ty lúc nào cũng áo quần bảnh bao, hình mẫu của tinh anh, với một anh ta của hiện tại đúng là như hai người.
Mái tóc vốn thường chải ra sau đầu giờ đã xõa xuống, áo sơ mi trắng đã cởi hai nút trên, lộ ra một vùng da dẻ nhẵn nhụi.
Chỉ hai điều biến đổi đơn giản như vậy thôi, lại để cho người này hiện ra phong tình hoàn toàn bất đồng.
Đây là Tiết Minh sau khi tháo ra mặt nạ ư?
Vậy thì chắc chắn nguyên chủ Phương Chấn Vũ chưa bao giờ thấy, nếu không thì làm sao bỏ qua anh ta được.
Nhưng mà muốn có ý đồ với có ý đồ với Tiết Minh thì lão có đến chín cái mạng cũng chả đủ mất...
Tưởng tượng ra cảnh Phương Chấn Vũ ý muốn trêu chọc Tiết Minh, rồi lại bị Tiết Minh mặt không thay đổi, một chân giẫm bẹp, anh liền không nhịn được mà bật cười.
"Cười cái gì?"
Trương Cảnh Ngôn lập tức thu hồi dáng cười, nghiêm mặt lắc đầu.
Tiết Minh nhìn anh ý vị thâm trường nhìn, cái ánh mắt trần trụi ấy làm Trương Cảnh Ngôn nổi hết cả da gà.
"Tôi bảo này..."
... Ừ?
"Nếu đêm nay chúng ta đều chưa tìm được đối tượng thích hợp thì dùng tạm cũng không sao..."
Vừa nói, anh ta vừa dùng ánh mắt mê người cám rỗ nhìn anh.
Anh không sao nhưng tôi có sao!
Lòng bàn tay Trương Cảnh Ngôn đổ mồ hôi, "... Ha, ha ha, hai chúng ta... Không quá hợp đâu?"
Tiết Minh nhíu mày nói, "Không phải là anh thành tâm với tên nhóc kia chứ?"
Gì?
Chẳng đợi đến lúc đầu óc anh chuyển hóa được, Tiết Minh đã đổi đề tài, kêu Bartender rót hai ly rượu whisky.
Được rồi, xem ra là đêm nay không câu được cô em nào rồi, Trương Cảnh Ngôn cam chịu rồi cũng buông lòng mà uống.
Rượu hết chén này tới chén khác, anh và Tiết Minh câu được câu không mà trò chuyện.
Thời gian Ba năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, Đại thiếu gia thùng rỗng văn dốt võ dát trước kia, trải qua không ngừng nỗ lực, cuối cùng đã thay đổi hình tượng trong lòng người khác, nhất là mối quan hệ với Tiết Minh.
Dù là ở trong công ty, có đôi khi cũng sẽ đùa chút không lớn không nhỏ.
Rượu uống nhiều rồi, nói cũng nói nhiều rồi.
Trương Cảnh Ngôn từ trước đến giờ đều không phải là một người có tửu lượng cao, cộng thêm tâm tình không tốt, vừa uống vài chén rượu là đã thấy đầu óc choáng váng, nói xằng nói bậy.
Đến cuối cùng Trương Cảnh Ngôn trên cơ bản là say gục trên quầy bar, Tiết Minh bất đắc dĩ hóa thân thành đại sứ nhân ái chở anh về nhà.
Con quỷ này say túy lúy, đập thế nào cũng chẳng tỉnh, Tiết Minh không thể làm gì khác hơn là ôm anh lên lầu.
Nhấn chuông cửa, cứ tưởng rằng phải đợi một lát, không ngờ cửa lại mở nhanh như vậy.
Một thiếu niên thần sắc lành lạnh đứng trước mặt anh ta.
Tiết Minh đầu tiên là có chút sửng sốt trước tướng mạo của hắn, thiếu niên thì trước nhìn anh một cái, nhưng rất nhanh lại chuyển đường nhìn về phía người trong lòng anh.
Đôi mày thanh tú khẽ nhăn.
Tiết Minh lập tức cảm thấy trên tay nhẹ bẫng, đã thấy hắn dễ dàng ôm đi người kia rồi.
Cái người mà mới rồi anh còn oán giận là nặng như lợn chết thì giờ lại nhẹ nhàng như con mèo nhỏ trên tay hắn.
"Sao lại uống say như vậy?"
Thiếu niên xoay người đi vào nhà, nhẹ nhàng đặt người kia lên giường, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người đàn ông ấy mới hỏi.
"Hôm nay ở quán bar gặp phải anh ấy, nhất thời phấn chấn nên uống quá chén."
" Quán bar?"
Thiếu niên nhàn nhạt quét mắt nhìn anh một cái, Tiết Minh cảm giác được bên trong bao hàm địch ý nhàn nhạt.
"Anh là?"
"À, tôi là đồng nghiệp của anh ấy, tôi họ Tiết."
Thiếu niên gật đầu, "Hôm nay cảm ơn anh, tửu lượng của ông ấy vẫn luôn không tốt."
Trong lời nói mịt mờ biểu hiện ra sự thân mật giữa họ.
Tiết Minh cười cười, không nói gì thêm liền chào đi.
Để lại cậu trai nhìn người đang ngủ say trên giường, không rõ cảm xúc.
-------------
Trương Cảnh Ngôn không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, nhưng anh biết nhất định là mình đã say.
Bởi vì anh thấy mẹ đang nhìn anh thật dịu dàng, cái ánh mắt giống hệt hồi anh còn nhỏ, bị người ta bắt nạt rồi chạy về nhà khóc lóc kể lể với mẹ.
Anh bỗng thấy tủi thân vô cùng, vì cái gì đến nơi này rồi, ngay cả người mẹ thương anh nhất cũng bị mất đi?
Tự nhiên một thằng em trai ở đâu chui ra, không phải đang tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình sao?
Nhìn bộ dạng mập mạp của thằng nhóc đó, lúc đi ra cũng không biết làm cho mẹ khổ đến mức nào!
Thế mà còn được cha ôm trong lòng gọi hoài "con trai yêu dấu"!
Huhu, thật bất công!
Từ trước đến giờ, cha chẳng bao giờ đối với anh như vậy cả!
Cái Thế giới chết tiệt này!
Vụ tai nạn xe cộ khốn nạn!
Cả tên Hứa Kính Ưu chết bầm kia nữa!
Hắn không biết lái xe an toàn là rất quan trọng sao?
Người Ôm người khóc mắng nửa ngày, Trương Cảnh Ngôn càng ngày càng nhìn không rõ, gương mặt người đang ôm anh cứ đổi này đổi nọ.
Lúc thì là Tiết Minh... Lúc thì thành Hứa Kính Ưu... Lúc lại thành...
Viên Bội Bội...?
Trương Cảnh Ngôn nhất thời hai mắt lấp lánh, gương mặt xinh đẹp của Viên Bội Bội đang hướng về anh, một đôi sóng mắt ẩn tình đưa tình mà nhìn anh.
Anh thấy mồm miệng khô khốc, không kiềm chế được mà nhìn cô ấy ─
Trong lòng chộn rộn...
Không sao đâu nhỉ? Giờ đang nằm mơ mà, trong mơ dù có làm cái gì thì cũng không sao đâu nhỉ?
Anh chỉ muốn hôn một cái thôi...
Một cái là được rồi, thật đấy...
Trương Cảnh Ngôn chu môi tới gần đôi môi kiều diễm ướt át đó...
Ưm ưm... Thực sự là rất ngọt...
Mơ nhiều mộng xuân như thế, chỉ có lần này là chân thật nhất ─
Trước đây đều là còn chưa tới được đã bị một cái tát đánh tỉnh rồi...
Mà người ta còn rất chủ động nha, cái miệng cái miệng nhỏ nhắn ấm áp ươn ướt kia cứ thế đi xuống ─
Gặm cắn liếm làm cho anh thật thoải mái...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét