Hai điểm trên ngực bị ngậm trong miệng, mặc cho chiếc lưỡi
linh hoạt ẩm ướt liếm mút trêu đùa, chẳng bao lâu, hạ thân liền cứng lên.
Thân thể vô thức cọ nhẹ với người phía trên, anh nghe cô ấy
khẽ cười một tiếng, phần mẫn cảm ở hạ thân liền bị người ta bắt trong tay.
Nơi đó bị kích thích như vậy thì càng kích động vạn cùng, phần
đỉnh nhạy cảm bị lòng ngón tay có chút thô ráp cọ xát, anh nhịn không được mà
rên thành tiếng ─
... Ủa?
Tay con gái sao lại có vết chai nhỉ?
Nghe thấy tiếng rên của anh, người kia thoáng dừng, rồi lại
di chuyển mãnh liệt hơn.
Bộ não còn chút ý thức của Trương Cảnh Ngôn lập tức lại hỗn
độn, thân thể mềm oặt như bún mặc cho người chi phối.
Thậm chí còn mở đùi ra để người ta dễ làm, miệng cũng không
ngừng phát ra tiếng rên làm người khác phải đỏ mặt tía tai.
Đôi khi anh hơi tỉnh táo lại, muốn cắn môi nhịn xuống, nhưng
bị người kia phát hiện liền đưa một ngón tay vào miệng ngăn cản.
"A... Ưm... Đừng mà..."
Mỗi một động tác trên ngón tay nơi hạ thân anh đều vừa đúng,
làm cho anh nhận được khoái cảm chưa bao giờ trải qua.
Cả người đều dễ chịu, lâng lâng như trên mây vậy...
Không phải là Trương Cảnh Ngôn chưa từng thân thiết vào người
phụ nữ nào, nhưng vui sướng như thế này thì đúng là lần đầu tiên.
Lẽ nào đây là cảm giác được gần gũi với người mình thích?
Trương Cảnh Ngôn mở mắt, nhìn gương mặt quyến rũ phía trên, thốt
ra một câu đã muốn nói từ lâu ─
"Anh... Anh thích em..."
Người kia trước mở to hai mắt, kinh ngạc và nghi ngờ hiện
lên một lúc.
Trương Cảnh Ngôn hơi đỏ mặt, cố lấy dũng khí tiếp tục lời tỏ
tình đầu tiên trong đời, anh khẽ nâng thân trên lên, ghé bên cổ cô mà nói,
"Anh thực sự thích em lâu lắm rồi..."
Anh vừa nói xong thì bàn tay nắm hạ thân anh bóp chặt lại,
Trương Cảnh Ngôn chẳng chút chuẩn bị lập tức liền tiết ra ─
Anh thở hổn hển ngã xuống giường, đôi mắt mê man nhìn người
phía trên.
Rất lâu sau người đó sau cũng không di chuyển, mãi đến khi
Trương Cảnh Ngôn động một cái mới cúi người, hôn anh dịu dàng.
Nụ hôn nhẹ như lông chim chạm lên môi anh, Trương Cảnh Ngôn
thoải mái mà rên lên một tiếng.
"... Lời ông vừa nói là thật sao?"
Say mê trong sự dịu dàng của người đó, Trương Cảnh Ngôn gật
đầu, anh cảm thấy động tác của người đó lại càng thêm ôn nhu.
"Đương nhiên là thật rồi, Bội Bội..."
Đôi môi đang lưu luyến trên môi anh ngưng lại ─
Không muốn sự ấm áp đó rời đi, Trương Cảnh Ngôn vươn tay muốn
bắt lại, chạm vào cũng chỉ là không khí.
Muốn mở mắt để xem người kia đã đi đâu rồi, nhưng thân thể vừa
tiết ra dường như bị cồn xâm nhập nặng hơn, dù nỗ lực thế nào cũng không mở mắt
ra nổi.
Sau đó ý thức liền rơi vào một vùng tối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét