Ngày hôm sau Trương Cảnh Ngôn quả nhiên say rượu nhức đầu
không ra khỏi giường nổi, gọi điện thoại đến công ty xin nghỉ, sau mới lập tức
chôn vào trong chăn.
Não cứ giật giật đau nhức.
Phòng rất yên tĩnh, vắng lặng vô cùng, dường như ngoài anh
ra thì chẳng còn ai khác.
Đến khi Trương Cảnh Ngôn không nhịn được gào lên hai tiếng rồi
mới phát hiện ra trong nhà thực sự chỉ có mình anh
.
Đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái cho lắm, Hứa
Kính Ưu không biết anh uống say sao?
Trước kia cũng có lúc phải đi gặp mặt, uống quá chén, mà khi
đó hầu như ngày hôm sau Hứa Kính Ưu cũng sẽ ở nấu một chén canh giải rượu và
cháo loãng bưng tới tận tay cho anh.
Anh chỉ cần nằm trên giường, dựa vào gối, uống xong ngủ tiếp.
Có đôi khi đầu đau dữ dội, hắn còn có thể bóp đầu cho anh.
Kể cả khi phải đi học, Hứa Kính Ưu cũng làm như vậy, chỉ cần
gọi điện tới trường là được.
Chẳng biết là từ khi nào, anh bắt đầu hưởng thụ sự chăm sóc
và dịu dàng của người kia một cách tự nhiên như vậy.
Như thể thân phận của hai người đã đổi cho nhau rồi.
Trương Cảnh Ngôn bắt đầu xét lại, bản thân mình không có đủ
tư cách là một người cha.
Trí nhớ của anh chủ yếu còn dừng lại ở trong quán rượu ngày
hôm qua chứ chẳng có tí ấn tượng nào về việc làm sao về nhà rồi lên giường cả.
Chỉ nhớ mang máng là hình như đã mơ thấy một giấc mộng đẹp
hương diễm không gì sánh được.
Trên người mặc là đồ ngủ mới, xem ra chắc là Hứa Kính Ưu đã
giúp anh thay.
Vì trong trường có chuyện quan trọng nào đó đi?
Trên bàn trong phòng khách, anh phát hiện ra một tờ giấy và
thuốc giã rượu mà hắn để lại, giấy ghi rằng anh nhớ uống thuốc, bữa sáng ở
trong lò vi sóng, tự hâm lại.
Ăn xong bát cháo thịt hâm nóng, Trương Cảnh Ngôn hài lòng ợ
một tiếng, để chén trong bồn, lại lắc lư về giường tiếp tục trùm đầu ngủ khò.
Anh còn không biết, trong lúc anh còn chưa để ý, đã có những
điều lặng lẽ thay đổi...
Từ ngày say rượu đó, Trương Cảnh Ngôn rõ ràng phát hiện Hứa
Kính Ưu lại trở về trạng thái giữ một khoảng cách với anh.
Không phải là kiểu chiến tranh lại mà đôi bên hoàn toàn
không nói với nhau lời nào, họ có trò chuyện, khi Trương Cảnh Ngôn hỏi thì hắn
cũng sẽ đáp lại cẩn thận, nhưng dường như đã có một bức tường vô hình ngăn cách
hai người.
Trương Cảnh Ngôn không nghĩ ra, không biết đã đắc tội ông cố
này ở điểm nào rồi.
Chẳng lẽ là tới thời kỳ phản nghịch?
Thời cấp 3, Trương Cảnh Ngôn cũng chưa từng hiểu rõ được anh
bạn cùng lớp này, khi đó Hứa Kính Ưu đã là một người mẫu nghiệp dư, thường thấy
trên một vài tấm biển quảng cáo.
Khi đó hình như hắn luôn giữ một kiểu vân đạm phong khinh,
ngay cả cười cũng lạnh lùng, nhàn nhạt, chẳng hề có một tia nhân khí.
Anh chẳng bao giờ nhìn thấy hắn thoải mái cười to, bề ngoài
và cử chỉ của hắn lúc nào cũng hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Cùng là học sinh cấp 3, cùng học trong một lớp, nhưng anh cảm
thấy họ như ở hai Thế giới hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì khác biệt quá lớn cho nên dù là đám nữ sinh cũng chỉ
dám len lén mê zai mà không dám lộ ra mặt.
Có lẽ cũng vì thấy chênh lệch quá nhiều đi...
Mà sau khi trưởng thành, Hứa Kính Ưu lại càng có khả năng chỉ
bằng một cái liếc mắt là có thể khiến cho tất cả mọi người câm miệng, nhưng bây
giờ, Hứa Kính Ưu trên danh nghĩa là con của anh ─
Là người mà anh phải bảo vệ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét