Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2016

Hắc hóa Thánh Kỵ sĩ - Chương 4


Từ lúc kế thừa thân phận là Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng, sau khi hiểu được đây là một Thế Giới không có khoa học lại hung tàn, Giản Lục vẫn luôn căng cứng như cái lò xo, không dám để mình thả lỏng một phút nào.

Làm Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng, có rất nhiều thứ phải học, hầu như ngày nào cũng học từ sáng sớm đến tối muộn cũng học không xong, mà bài chủ yếu nhất là tu luyện Ma pháp ánh sáng, tích lũy Ma lực, Thánh quang chính là một loại Ma pháp mà mọi Giáo Sĩ của Thần Điện Ánh Sáng đều phát ra được.

Thánh Quang không chỉ có công dụng là chữa trị mà còn có thể xua đuổi bóng tối tà ác. Trước Thánh quang, tất cả những thứ đen tối xấu xa đều không chịu nổi một đòn — thảo nào nguyên nữ chính lại cũng muốn loại trừ Thánh Tử bằng mọi giá, nếu không, thần tính Bóng tối bị ăn mòn thì phải làm sao? Cho nên, "Jane Grafadel" bị chết cũng không oan đâu.

Hiện nay Giản Lục vẫn còn quá nhỏ tuổi, tu luyện Ma pháp mới được một năm, cho nên chỉ dùng hai lần Thánh Quang Trị Liệu là đã cạn lực. Cậu mệt mỏi ngã lên chiếc giường nhỏ bên cạnh, mặt đầy mồ hôi, đồng thời cũng nhận rõ sự thật rằng bây giờ mình vẫn chỉ là một đứa nhỏ tay trói gà không chặt. Nhỏ yếu như thế thì có lẽ chẳng cần nguyên nữ chính đến xử lý đâu, cậu cũng sẽ bị những thế lực hắc ám chống đối với Quang Minh thần tiêu diệt thôi.

...

Tuy rằng nội bộ của Thần Điện Ánh Sáng cũng chẳng phải sáng sủa gì, nhưng là một Thánh Tử, cậu hắn vẫn hy vọng Thần Điện Ánh Sáng có ích một chút! Hết thảy vì tương lai mà!

Cái xác của Giản Lục bây giờ được chọn làm Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng là vì có ma mạch của hệ Ánh sáng, hơn nữa độ thuần khiết lại rất cao, nghe nói lúc trước khi trưởng lão đặt thủy tinh khảo nghiệm vào tay cậu để kiểm tra ma mạch, viên thủy tinh đó lập tức bừng lên ánh sáng trắng, sáng đến nỗi mà người ta chẳng mở mắt ra được.

Không ai có ma mạch của Quang hệ thuần khiết hơn cậu, ngay cả Thánh Nữ cũng yếu hơn một chút, vì vậy cậu đương nhiên trở thành Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng. Vào Thần Điện rồi thì lại giống như một hoàng tử bé, được bảo vệ xung quanh như mặt trăng được bao quanh bởi các vì sao vậy.

Sau khi đi tới Thế Giới này, Giản Lục tiếp nhận tất cả những gì thuộc về "Jane Grafadel", đến lúc đi học Ma pháp rồi mới biết được cái khó của nó, chỉ riêng việc “suy tưởng[1]” mỗi ngày thôi cũng làm cậu mất phần lớn thời gian rồi, mà chứa đựng Ma lực cũng không dễ nữa chứ. Đến nay cậu mới tám tuổi, đã học xong Thánh Quang thuật mà Thần Điện Ánh Sáng luôn cần được trang bị, điều này làm cho Hồng Y giáo chủ Crede - người vẫn luôn dạy dỗ cậu cảm thấy vô cùng phấn chấn, cho rằng cậu hoàn toàn xứng danh thiên tài.

Thế nhưng Giản Lục vẫn cảm thấy rằng mình quá yếu, Ma lực chứa đựng trong ma mạch quá ít, mỗi lần phát ra hai lần Thánh Quang Trị Liệu là hết sạch, còn phải dùng một giờ Ma pháp suy tưởng mới khôi phục lại được — theo tin tức mà cậu hỏi thăm được từ Crede, đó đã là khả năng khôi phục siêu cấp khủng bố rồi, nhưng vẫn làm cậu không hài lòng. Nếu là đang trong lúc chiến đấu, kẻ địch sẽ để anh có thời gian khôi phục Ma lực sao? Dù lúc ấy có dùng ma tinh thạch thì tốc độ cũng sẽ bị giảm bớt.

Sau khi nghỉ ngơi, Giản Lục thấy đứa nhỏ vẫn còn đứng thẳng tắp bên cạnh, thực sự không đành lòng thấy cái cách xử sự như bị ngược đãi của nó, cậu ra hiệu nó ngồi bên cạnh mình. Thấy nó cẩn thận ngồi xuống, đôi mắt vốn dĩ ám trầm bình tĩnh đã toát ra một chút hiếu kỳ và thấp thỏm, cái cảm giác như vậy cũng không tệ.

Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ còn chưa hình thành được Thế Giới quan của mình, Giản Lục cảm thấy vẫn còn có thể bồi đắp được, vị Boss sẽ diệt thế trong tương lai này hẳn là có thể cải tạo được. Cậu không tin nhân tính vốn thiện hay vốn ác, mọi đứa nhỏ khi vừa sinh ra đều là những tờ giấy trắng, hết thảy chỉ là do những người bồi dưỡng lúc đầu gấp xếp hay vẩy màu như thế nào mà thôi. Cậu cũng không tin là Thánh Kỵ Sĩ mà mình bỏ tâm bỏ huyết ra bồi dưỡng đến cuối cùng vẫn có thể phản chiến hướng về nguyên nữ chính, còn có thể lên kế hoạch diệt thế được. Nếu chuyện đó xảy ra, chỉ có thể chứng minh được rằng cậu thất bại, đã định trước là cậu yểu mệnh chẳng thể về được nhà, vậy thì còn gì đáng nói nữa?

Tuy rằng việc nhặt một vị Boss sau này sẽ diệt thế không nằm trong kế hoạch của cậu, nhưng Giản Lục đã đi được bước đầu tiên, không thể nào quay đầu lại nữa. Cậu cũng biết với tình trạng của mình ở Thần Điện Ánh Sáng, cậu cũng không có khả năng có cơ hội lựa chọn lại lần nữa, cho nên, đứa trẻ trước mặt đây chính là sự chọn lựa duy nhất.

Trong lòng đã hạ quyết tâm muốn bồi dưỡng đứa nhỏ này thành Thánh Kỵ Sĩ của mình, ánh mắt của Giản Lục nhìn nó đã mang theo chút ấm áp.

Còn chuyện sau này Heins có thể vượt qua kỳ sát hạch Thánh Kỵ Sĩ hay không, Giản Lục căn bản không cần phải lo, giá trị hung bạo tiềm tàng cao như vậy, cần gì phải hoài nghi? Hơn nữa đừng quên Heins còn có huyết mạch của Hoàng Kim long, loại huyết thống mạnh nhất trong truyền thuyết của lục địa Orawen. Chỉ cần sau này để huyết mạch của nó thức tỉnh thì hoàn toàn có thể kích phát giá trị hung bạo tiềm tàng của nó, nói một cách dễ hiểu chính là vô địch.

Để mượn sức vị Thánh Kỵ Sĩ sẽ bảo vệ mình trong tương lai, ngày hôm nay, Giản Lục đặc biệt chăm chỉ vừa suy tưởng vừa tích lũy Ma lực, cũng thành công để cho đứa nhỏ vốn âm trầm lại có chút hận đời đó lộ ra nét mặt ỷ lại cậu.

Giản Lục hiểu rõ, bản thân mình chọn lựa nó, xem như là đã mang nó ra khỏi bóng tối vô tận, cho nó hy vọng, mà bây giờ còn tốt với nó vô cùng, thì chỉ cần đó không phải là một tảng đá lạnh như băng thì đều sẽ thấy có chút cảm động. Khoản giao dịch này rất có lời, cậu muốn chiếm vị trí tối trọng yếu trong lòng đứa nhỏ này, tẩy não nó, để cho nó trung thành với tín ngưỡng của mình, mà tín ngưỡng của Heins — chính là cậu!

Ừm, đàn em trung thành là phải nuôi dạy như vậy mới ra được.

Chỉ cần mai này cậu có thể ngăn cản đàn em bị kế hoạch diệt thế của nữ chính cám rỗ, thì việc có được một trợ thủ có giá trị hung bạo tiềm tàng ngoại hạng như thế, mới có thể giúp cậu sống sót trong trận diệt thế của nguyên nữ chính.

Trí tưởng tượng càng lúc càng bay xa của Thánh Tử đại nhân bị tiếng bụng sôi òng ọc kéo lại, ánh mắt có chút kinh ngạc, phát hiện cái bụng bên cạnh đang hát bài thành trống, đứa bé vô cùng thản nhiên biểu thị mình đói bụng rồi. Ngược lại chính Giản Lục lại không biết làm sao, đành nói, "Heins, ngươi thích ăn cái gì?"

Thanh âm mềm mại của Heins thuộc về một đứa trẻ năm tuổi, nó yếu ớt nói, "Chỉ cần ăn được, đều được ạ."

Lời này khiến cho lòng Giản Lục dâng lên chua xót. Trong Phố Hắc ám, thức ăn vô cùng quý giá, muốn no bụng chỉ có thể tự mình đi tìm đi cướp, chỉ có ăn vào bụng rồi mới là của mình. Đối vói một đứa bé chẳng hề có quyền lựa chọn thì cái gì cũng được, chỉ cần được ăn no mà thôi.

"Vậy được rồi, thế thì lấy một phần giống món thường ngày mà ta vẫn ăn, được chứ?" Giản Lục đã quyết định giùm nó.

Heins ngoan ngoãn gật đầu.

Quá ngoan rồi, làm cho Giản Lục - kẻ trong nhà có em trai em gái nghịch như quỷ - thấy vui mừng.

Vina rất nhanh mang tới hai phần thức ăn, thịt ma thú quay, bánh mì sữa, súp kem và sa lát rau, thực không thể chán hơn được nữa.

Trong lòng cực kỳ hoài niệm vô số món ăn gia đình của Nước mê ăn[2], Giản Lục thản nhiên ôm đứa trẻ còn chưa cao tới cái bàn đặt vào bàn ăn, bản thân cậu thì ngồi đối diện nó, nhìn một chút rồi trước tiên cầm dao nĩa cắt lấy một miếng thịt ma thú quay to chừng bàn tay, lại cắt nó thành những khối nho nhỏ, sau đó đặt tới trước mặt Heins.

Heins nhìn cậu một cái, cặp mắt xanh lam như lui đi một chút u buồn, lấp lánh nhìn cậu, dùng nét mặt tìm tòi nghiên cứu để quan sát cậu.

Giản Lục hờ hững ăn phần của mình. Đến Thế Giới này một năm, cậu từ lúc ban đầu hoảng hốt lo sợ, gắng sức đóng vai Thánh Tử, đến bây giờ thuận buồm xuôi gió, đã hoàn toàn học được dáng điệu của một Thánh Tử do Thần Điện Ánh Sáng đào tạo phải có, đơn giản mà nói chính là: "Tỏ vẻ nguy hiểm"!

Thánh Tử, Thánh Nữ của Thần Điện Ánh Sáng chính là hình tượng ở bên ngoài của Thần Điện, mà đã là hình ảnh trong lòng các tín đồ rồi thì đương nhiên phải thần thánh cao thượng, thương xót muôn dân, thản nhiên xuất trần, còn có một chút mánh khóe không muốn để cho ai biết, cộng thêm vẻ ngoài xuất chúng, liền trở thành bộ dạng "nguy hiểm" có hoa không quả như Giản Lục hôm nay.

Chỉ riêng việc mỗi ngày soi gương luyện tập cái gọi là nụ cười “thản nhiên xuất trần” liền tập đến xém chút cơ bắp bị chuột rút, thậm chí cả trong lúc ngủ cũng mơ thấy bộ dạng đang mỉm cười xuất trần lạnh nhạt của mình. Có thể tưởng tượng được là phải chịu khổ đến nhường nào mà sau một năm, rốt cục cậu cũng mang cái kỹ năng "làm màu" này dung nhập vào thói quen sinh hoạt, phỏng chừng mười năm sau, kỹ năng này sẽ khắc sâu vào đến tận cốt tủy cậu rồi.

Cậu đã có thể nhìn thấy bộ dáng của mình trong tương lai.

Cậu sẽ giả trang thân phận Thánh Tử của Thần Điện Ánh Sáng thật tốt, mục tiêu là sống yên chết ổn, chết rồi về nhà!

Ăn xong bữa cơm, sắc trời đã hoàn toàn tối.

Giản Lục đi rửa mặt xong bước ra khỏi phòng tắm, lại lên giường đi ngủ. Hôm nay cậu bị kích thích quá lớn nên quyết định không len lén luyện tập suy tưởng nữa, mà nằm ngủ một giấc thật ngon rồi tính tiếp.

Vina đi vào, muốn đưa Heins sang nơi nghỉ ngơi đã sắp xếp cho nó. Trước ánh mắt mong chờ của Heins, Giản Lục suy nghĩ một chút, hỏi rõ chỗ Heins ở rồi, liền thở dài cự tuyệt. Đêm nay liền để nó ở lại trong phòng của mình, chờ ngày nào đó lại chuẩn bị gian phòng khác cho nó.

Nếu quyết tâm muốn bồi dưỡng ra một đàn em trung thành quyết không phản bội, đưa tam quan của nó về đúng hướng, thì đương nhiên phải nắm chặt cơ hội ngay từ lúc này, bất cứ lúc nào cũng phải chăm sóc dạy bảo và tẩy não, để ở trước mặt mình mới yên tâm. Nếu để cho nó ở trong cái ký túc xá hỗn loạn chuyên ỷ mạnh hiếp yếu của Thần Điện, người ta lại vặn lệch tam quan của nó thì sao?

"Thưa Ngài, ta có thể ngủ ở nơi này sao?" Đứa trẻ hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Giản Lục nghiêm túc gật đầu, bồi dưỡng đàn em trung thành hay tình cảm bạn bè, không chỉ cần ăn chung bàn, mà còn phải ngủ chung giường, chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhất. *nắm tay*!

Dù gì thì cũng chỉ là hai đứa trẻ ranh, còn đều là nam sinh, có cái gì nghiêm trọng đâu chứ?

Heins trừng to hai mắt, có được lời thừa nhận của cậu rồi, đôi mắt xanh lam lại càng sáng hơn.

Vina trải giường xong, lại vặn nhỏ đèn Ma pháp, sau đó nói chúc ngủ ngon với hai cậu bé.

"Chúc Ngài ngủ ngon, Các hạ của ta." Vina cúi đầu tặng Giản Lục một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Khi cô định cho Heins một nụ hôn như vậy, nó lại nghiêng mặt tránh ra, vẻ mặt đề phòng.

Vina có chút kinh ngạc, nhưng lại nghĩ đến Heins được Thánh Tử mang về từ Phố Hắc ám, nên rất nhanh liền hiểu được vì sao nó lại đề phòng như vậy. Cô cũng không để bụng mà chỉ cười dịu dàng, xoa nhẹ đầu nó rồi đứng dậy rời đi.

"Heins, chúc ngủ ngon." Giản Lục nói với đứa nhỏ đang nằm ngoan ngoãn bên cạnh, kéo tấm chăn mềm ấm áp đắp lên hai người rồi nhắm mắt ngủ.

Trong bóng tối, tiếng thở lâu dài nhẹ nhàng mà vang lên.

Heins cứng ngắc cả người. Nếu có ai bước vào sẽ phát hiện ra, tư thế ngủ của nó dù có nghiêm chỉnh nhưng lại hiện ra một loại tư thế phòng bị, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng phó với bất kỳ tình huống nào đột phát. Nó nghe thấy tiếng thở lâu dài của người bên cạnh, trong lòng cảm thấy người này thực sự là ngu không tưởng, cứ thế mà tin tưởng nó, thậm chí còn để nó nằm bên cạnh mình, chỉ cần nó đưa tay ra là có thế vặn gãy cái cổ trắng nõn yếu ớt của cậu ta bất cứ lúc nào.

Không biết qua bao lâu, nó cẩn thận nhích lại vào lòng cậu bé, cảm thấy thân thể cậu ta rất ấm áp, còn ấm áp hơn chiếc đệm giường đang tỏa ra mùi hương an thần nhàn nhạt này, làm cho nó không nhịn được mà vươn bàn tay bé nhỏ tràn đầy vết thương tới, cố gắng kéo lấy vạt áo của cậu.

-----------------------------------
[1] Suy tưởng: Giống như ngồi thiền hoặc luyện công. 

[2] Nước mê ăn: ý chỉ Trung Quốc. Người Trung Quốc tự cho mình là những người thích ăn và chế biến ra nhiều món ăn ngon.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét